Khi hai người về đến nhà Fillin bất đắc dĩ lắc đầu, “Em không thể suy nghĩ vài ngày rồi hãy trả lời điện hạ sao?”
Hắn nhìn thấy trên đường về vợ hắn cơ hồ là nhảy chân sáo, trước giờ hắn chỉ thấy nàng vui vẻ đến thế đúng một lần đó là trong hôn lễ.
“Không được,” Irene lè lưỡi, “Chậm một ngày em cũng ngủ không ngon.”
Cũng phải, nàng yêu thích diễn kịch đến vậy, ngày xưa khi còn ở rạp hát thường xuyên một mình luyện đến nửa đêm, còn tập luyện lời thoại với mình. Nếu như không phải do tên Công tước kia thì nàng cũng đã từ bông hoa của rạp hát biến thành ngôi sao rạp hát chân chính rồi. Nghĩ đến đây, hắn nhẹ nhàng ôm lấy vợ từ đằng sau, “Thật xin lỗi.”
“…” Irene vỗ vỗ đầu hắn, “Không phải lỗi của anh, lúc đó anh bị điều đi nơi khác, làm sao ngăn cản hắn được.” Nàng nhẹ nhàng cười nói, “Nếu muốn thể hiện sự biết lỗi thì đi nấu đi cơm đi, em muốn đọc kịch bản.”
“Được được được, để anh làm.” Fillin hôn nhẹ vào tai nàng, “Cháo thịt và trứng gà tươi, thêm một phần xúc xích nướng để ăn mừng nhé.”
Rất nhiều cách bố trí trong nhà mới này khác hẳn so với những thứ hắn từng thấy. Tại cứ điểm Epic, cho dù là quý tộc hay bình dân cũng sẽ làm một cái bếp lò trong phòng khách chứ không như ở đây, tách hẳn ra một gian riêng để làm bếp. Bếp ba mặt vây quanh, sau lưng nối thẳng với ống khói. Cửa thông khói có một miếng chặn ngang, khi không cần dùng chỉ cần đẩy từ bên trong là sẽ đóng lại, đề phòng bị khói bếp từ căn hộ bên dưới bay vào.
Fillen có thể dễ dàng nghĩ ra được ưu thế của cách sắp xếp này, sau khi đóng cửa lại phòng khách sẽ không bị mùi dầu và khói ảnh hưởng, vào mùa hè còn có thể giảm xuống nhiệt độ trong phòng.
Cho củi và mảnh gỗ vụn vào trong lò, đốt lửa lên, hắn bắt đầu tập trung nấu nướng.
Ăn tối xong, Irene tiếp tục vùi đầu vào trong kịch bản.
Đến khi ngọn nến đã gần cháy hết nàng mới thả quyển sách thứ ba xuống, thở phào nhẹ nhõm.
“Thế nào?” Fillin cảm thấy có chút tò mò, rốt cuộc là kịch bản thế nào mới làm cho nàng tốn thời gian lâu như vậy để đọc, nhớ hồi xưa lúc ở rạp hát nàng chỉ cần tốn nửa ngày là có thể đọc xong mười quyền sách dày cỡ đó.
“Thật sự… khó thể nào ngờ,” Irene than thở, “Mỗi kịch bản đều tràn đầy sự mới lạ, em chưa bao giờ đọc được chuyện thú vị như vậy! Trong chuyện cô bé lọ lem, hoàng tử không thích công chúa mà lại là một cô gái bình dân… Điều này cũng không có gì lạ lắm, nhưng hắn lại muốn lấy cô gái đó làm vợ mình. Em thậm chí còn nghĩ, khi hoàng tử điện hạ đọc được chuyện này chẳng lẽ sẽ không bất mãn với nội dung hoang đường này sao? Bỏ qua chi tiết đó, chuyện xưa này đặc biệt hấp dẫn, nhất là khi hoàng tử tìm lại được cô bé lọ lem, tự mình mang chiếc giày thủy tinh kia vào cho nàng, em không nhịn được muốn vỗ tay chúc mừng họ.”
“Gà gáy nửa đêm cũng rất thú vị, so ra thì nó đơn giản hơn cô bé lọ lem nhiều, em nghĩ chỉ cần hai ba cảnh là có thể hiểu rõ được nội dung rồi. Hơn nữa đoạn nông nô cố lấy dũng khí chống lại quý tộc này được miêu tả vô cùng đặc sắc, trải qua rất nhiều trăn trở, biến hóa tâm tình từ cố gắng nhịn nhục cho đến khi tức nước vỡ bờ thể hiện ra đầy đủ… cuối cùng cảm giác bộc phát khi quyết định phản kháng lại, làm cho người ta cảm thấy nhẹ nhàng thoải mái vui vẻ!”
“Nông nô phản kháng quý tộc?” Fillin nhíu mày, đây chắc chắn là chuyện mà quý tộc không thể tha thứ. Nếu như trong trang viên gia tộc Syrte mà có nông nô dám can đảm cầm cuốc xẻng chống lại gia chủ, chỉ e phụ thân ngay ngày hôm sau sẽ treo đầu bọn chúng trên cửa ra vào. “Chẳng lẽ điện hạ thật sự muốn cho em diễn loại kịch này sao?”
“Anh chưa đọc kịch bản nên không biết đấy thôi,” Irene lườm hắn, “Đọc xong anh chắc chắn sẽ có cảm giác giống em, nhất định phải đứng lên phản kháng, tên quý tộc này quả thật khinh người quá đáng ép bức người khác đến đường cùng, bọn họ cũng chỉ trùm bao bố rồi đánh hắn một trận thôi, em thấy như vậy đã là quá kiềm chế rồi. Về sau quý tộc muốn xử tử tất cả nông nô, họ lại được một vị phù thủy đi ngang cứu lấy. Nàng từ đó trở thành hình tượng nổi danh ngăn cản quý tộc ức hiếp người khác, đi đến lâu đài lãnh chúa cầu tình cho các nông nô. Lãnh chúa sau một hồi biện luận đưa ra quyết định anh minh và nhân từ, hắn mua lại những nông nô kia rồi cho bọn họ trở thành dân tự do! Em dám đánh cuộc, khi diễn đến đây tất cả người xem nhất định sẽ hoan hô lớn.”
Còn quý tộc thì nhất định sẽ đưa ra kháng nghị, Fillin nghĩ thầm, sau đó nhà hát sẽ bị áp lực đến từ quý tộc ép phải giải tán đoàn kịch này… Mà lại, hắn đột nhiên nhớ đến, trấn Border ngoại trừ Tử tước Pine cùng hoàng tử điện hạ ra thì làm gì còn quý tộc nào khác đâu, trong đó hoàng tử lại chính là người lập nên đoàn kịch, Nói cách khác, điện hạ yêu cầu diễn những vở kịch này thật sự chỉ để cho dân chúng xem mà thôi? Nhưng mà chỉ có dân chúng xem thì kiếm được mấy đồng lợi nhuận cơ chứ. Dựa theo mức lương chi trả thì đây hoàn toàn là làm ăn lỗ vốn. Không lẽ điện hạ chỉ là làm theo sở thích?
“Nhưng mà anh em,” Irene không chú ý đến biến hóa nét mặt của hắn, “Mặc dù hai kịch bản phía trước đã đủ đặc sắc rồi, nhưng so với cuốn thứ ba nhật ký phù thủy thì không là gì cả! Em dám đánh cuộc, cho dù có đưa tới thành phố lớn như Redwater hay vương đô thì nó cũng có thể làm cho nhà hát ngay lập tức thành lập một đội kịch chuyên tập luyện kịch bản này và tuyên truyền khắp nơi! Em phải công nhận, Scroll đúng là một thiên tài biên kịch, câu chuyện nhật ký phù thủy này cho dù là nội dung cho đến thủ pháp kể chuyện đều hơn xa bất kỳ một vở kịch nào hiện tại.”
“Em chắc chứ?” Fillin bị thái độ nghiêm túc của nàng chọc cười, “Chỉ riêng anh ở Epic cứ điểm cũng thường xuyên nghe được tên tuổi của ngài Cajun Fez, tác phẩm ‘Đóa hồng mong manh’ và ‘Mối tình hoàng tử’ của hắn là tác phẩm ai cũng tán thưởng, không chỉ tại vương đô mà thậm chí còn có cả đoàn kịch đến từ vương quốc khác đến xem và học tập, em cảm thấy nó còn hay hơn cả những vở kịch kinh điển đó?”
“Tất nhiên, sao anh có thể nghi ngờ ánh mắt của em như vậy, anh yêu!” Nàng kể tóm tắt nội dung kịch bản một lần, “Chưa nói đến tình tiếp, thủ pháp kể chuyện mới lạ như vậy em lần đầu nhìn thấy. So với những vở kịch trước đây giống như là nghe người thứ ba kể lại chuyện xưa, câu chuyện này toàn bộ quá trình đều tập trung trong góc nhìn của ba vị phù thủy, hành động của các nàng đều tạo ra ảnh hưởng sâu xa đến nhau nhưng bản thân các nàng lại không hề hay biết. Tuy nhiên ở trong câu chuyện này, những manh mối tưởng như không hề liên quan đến nhau dần dần cùng tụ lại một chỗ, ba vị phù thủy cũng vì vậy trở thành một chỉnh thể không thể nào phân cách. Em phải nói, phong cách dẫn dắt chuyện xưa theo nhiều tuyến song song này nhất định sẽ tạo thành hiệu ứng oanh động, tất nhiên nếu không phải là tại trấn Border em thật sự không biết liệu sẽ có ai được xem câu chuyện này hay không.” Nàng kích động tìm giấy bút vùi đầu viết thư, “Không được, em phải nhanh chóng rủ bạn bè trong rạp hát đến đây thôi, thật nôn nóng nhìn thấy bộ dáng kinh ngạc của họ!”
Fillin đè tay nàng lại, “Khoan đã, Irene, chẳng lẽ em không nhận ra… Nội dung câu chuyện này quá vi phạm lẽ thường hay sao?”
Nghe vợ tóm tắt xong hắn cũng hiểu được sự hấp dẫn của câu chuyện, nhân tính được thể hiện ra cho dù là thiện ác hay tà cũng đều được lập luận rất sắc sảo. Thế như khi miêu tả về phù thủy thì hoàn toàn khác biệt với thuyết pháp của giáo hội, hơn nữa lại còn tình tiết quá đáng đến mức vị phù thủy may mắn thứ ba bởi vì được gia đình yêu quý có thể tha hồ sử dụng năng lực dẫn đến phát hiện ra tà ma nhập thể chỉ là bịa đặt. Phù thủy ngoại trừ có thể sử dụng ma lực ra thì không khác gì với người thường, cũng cười cũng khóc cũng vô cùng đau thương khi mất đi người thân. Roland điện hạ không sợ khi tin tức truyền ra giáo hội sẽ tìm đến tận cửa sao?
“Vi phạm lẽ thường? Không hề… Fillin, trước khi trở thành phù thủy các nàng đều là người thường, đúng không?”
“Ặc, hình như đúng là vậy.”
“Thế còn em thì sao?” Irene trợn tròn mắt hỏi, “Nếu em biến thành phù thủy anh sẽ cảm thấy em là kẻ tà ác sao?”
“Không, tất nhiên là không,” Fillin vội vàng nói ra, “Em vĩnh viễn là cô gái thiện lương mà anh biết.”
“Vậy nếu như chúng ta sinh ra con gái rồi nàng biến thành phù thủy thì sao?”
“Nàng lại càng không thể nào là kẻ tà ác…” hắn đột nhiên im lặng, trong lòng đã hiểu được ý của vợ. Phán xét một phù thủy mình không quen biết và một người thân mình sớm chiều chung sống trở thành kẻ tà ác là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
“Đúng vậy,” Irene thỏa mãn gật đầu, “Giả dụ như chúng ta thật sự sinh ra một phù thủy…”
“Anh cũng sẽ giống như người cha của vị phù thủy thứ ba trong câu chuyện, bảo vệ nàng đến cùng.” Hiệp sĩ quỳ xuống, bày ra tư thế tuyên thệ thần phục.
“Một câu trả lời hợp lệ,” nàng buông bút lông ngỗng xuống, cười khẽ, “Em nghĩ… Bây giờ chúng ta có thể thử một phát.”
“Tuận lệnh, em yêu.” Hắn nói nhỏ bên tai nàng rồi ôm lấy nàng đi về phía phòng ngủ.