Nguyên lý của nhiệt khí cầu rất đơn giản, chỉ có hai khó khăn trong quá trình chế tạo, một là thiết bị thiêu đốt, hai là túi khí.
Dưới tình huống không có bình nén cung cấp nhiên liệu dạng khí, chỉ có thể dựa vào than hoặc cửi đến đốt nóng không khí, hiệu suất thấp không nói, nhiên liệu hạn chế cũng giới hạn phạm vi di chuyển. Đây cũng là lý do dù nguyên lý nhiệt khí cầu đã được phát hiện rất sớm trong lịch sử nhưng áp dụng đầu tiên vào vẫn là khinh khí cầu. Cho nên Roland dứt khoát dẹp luôn trang bị mà để cho Anna đến đốt nóng.
Túi khí khó khăn ở chỗ phải bịt kín không thoát khí, tuy nhiên đối với Roland có thể tham khảo kinh nghiệm người đi trước thì vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ cần dùng vải nhiều lớp là được. Lớp bên ngoài dùng vải bền chống mòn, ở giữa là một lớp làm bằng ruột thú, lớp trong cùng dùng vải nhẹ, vá kín lại vừa chống thoát khí lại không sợ bị chim chóc mổ rách.
Sau khi Roland làm xong túi khí, để cho Anna đưa nhiệt độ vào bên trong, túi khí chậm rãi phồng lên nhìn từ bên ngoài như một trái dưa già quăn queo. Vì dự tính để cho hai người bay lên, túi khí chỗ rộng nhất đường kính chừng 5m, phải dùng s8w5`b ruột của mười hai con bò may ghép nối lại. Nếu như hắn không phải là lãnh chúa một vùng đất thì không chắc có thể làm ra thứ đồ chơi lớn thế này.
“Nó nhờ khí nóng cung cấp sức nổi bay lên sao?” Anna hỏi, “Em nhớ trong sách từng nói, khí nóng luôn bay lên cao.”
“Không sai, khí nóng bay lên, khí lạnh chìm xuống là hiện tượng tự nhiên bình thường. Dùng lý luận hạt để giải thích thì chính là những hạt tròn trong không khí nóng chuyển động nhanh lên, năng lượng phát tán ra bốn phía mạnh mẻ, thể tích tăng lên nhưng mật độ lại giảm đi. Đối với không khí không thay đổi xung quanh thì nó trở nên nhẹ đi, do đó mới bay lên.”
Sau khi Roland nói ra nguyên lý thì thấy ngoại trừ Anna có vẻ mặt “Thì ra là thế” còn lại ba người khác mặt mù mịt, khiến hắn không khỏi âm thầm cảm thán tầm quan trọng của năng khiếu.
Đến khi túi khí hoàn toàn căng phồng, dây thường cố định cũng bị kéo căng ra, Roland quay người nhảy vào trong giỏ, sau đó đỡ Anna vào theo.
“Tôi vẫn thấy lo lắng,” Nightingale bất an nói, “Hay là ngài để cho tôi đi thử trước một lần cho chắc.”
“Tin tưởng ta đi, sẽ không có chuyện gì đâu,” Roland cười thoải mái, “Hơn nữa dù có phát sinh chuyện gì thì cũng có Lightning mà.”
“Tôi sẽ chụp được họ, cứ yên tâm đi.” Lightning vỗ ngực.
“Còn có tôi nữa, cúc cu!” Macy bắt chước Lightning vỗ ngực nói.
Sau một lúc lay động, nhiệt khí cầu lôi cái giỏ rời khỏi mặt đất dần dần bay lên không. Không bao lâu sau hai người đã bay qua đỉnh lâu đài, toàn cảnh trấn nhỏ hiện ra trước mắt họ.
Đối với Roland, cảnh tượng như vậy không có gì lạ lẫm, dù sao hắn cũng từng đứng trên tòa nhà cao chọc trời nhìn xuống, nhưng trong mắt Anna chính là một loại trải nghiệm thị giác mới mẻ hoàn toàn khác trước kia. Nàng tựa vào cái giỏ nhìn xung quanh, một tay nắm chặt cánh tay Roland, có vẻ vừa hưng phấn vừa khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên Roland nhìn thấy nàng biểu lộ ra thần sắc thế này, hẳn là cảm giác sợ độ cao nhẹ của người chưa từng rời khỏi mặt đất lần đầu tiên bay lên trời.
Một lát sau, sợi dây thừng buộc phía dưới giỏ bị kéo đến cực hạn, khí cầu dừng lại không bay lên nữa. Dây thừng dài khoảng 50 thước, tức là khoảng chừng mười lăm tầng lầu ở đời sau. Roland cho Anna giảm nhiệt độ lại để nhiệt khí cầu lơ lửng trong không trung.
Lightning vẫn đang bay sát bên cạnh cái giỏ để canh chừng, nhìn thấy giỏ ổn định cũng an tâm lại, cùng Macy chơi trò đuổi bắt vòng quanh nhiệt khí cầu.
Từ nơi này nhìn xuống dưới có thể nhìn thấy rõ nóc tòa lâu đài, trấn nhỏ hiện đang thi công khắp nơi, dòng sông Redwater chảy từ Tây sang Đông cùng với đồng ruộng xanh biếc hai bên bờ.
“Cảm giác thế nào?”
Mãi đến khi Anna rụt đầu lại Roland mới cười hỏi.
“Cảm ơn món quà của anh,” nàng hưng phấn nói, “Thì ra em cũng có thể bay lên cao như vậy.”
“Còn có thể bay cao hơn nữa,” Roland ngồi xuống tựa vào thành giỏ, “Nếu như dây thừng phía dưới dài thêm thì bay cao gấp mười lần thế này cũng không thành vấn đề, chẳng qua càng lên cao thì khí lưu càng phức tạp rất khó bảo đảm tính an toàn. Hơn nữa đây chỉ là thiết bị bay sơ cấp, chờ đến khi tạo ra được thiết bị phản lực, người thường cũng có thể bay còn nhanh hơn chim, cao hơn chim, xa hơn chim…” Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, “Mọi người thậm chí có thể bay ra khỏi thế giới này, đi đến vũ trụ vô biên vô hạn.”
“…” Anna ngừng thở, con mắt nàng tỏa sáng rực rỡ vô cùng sinh động.
“Bay ra khỏi thế giới thì anh không dám chắc,” Roland bị bộ dạng của nàng chọc cười, “Nhưng tạo ra động cơ pít-tông để làm cho người thường có thể bay lượn như chim hẳn là khi còn sống có thể làm được.” Trên thực tế có Anna ở đây, năng lực gia công đã không còn bị hạn chế, trước mắt chỉ là vấn đề ở tính năng của vật liệu. Gang cấp thấp có thể dùng để làm máy hơi nước, thép tôi có thể tạo pháo, thép do kim loại tinh luyện bằng hắc hỏa có thể tạo súng ổ xoay. Nhưng mà muốn làm động cơ đốt trong chỉ e là phải cần gang phẩm chất cao, thép đúc hoặc nhôm mới được. “Trấn Border có thể được như hiện tại, tất cả đều là công lao của em, ‘tiểu thư Anna’ à.”
Nghe được câu nói này, Anna giật mình. Sau một hồi lâu nàng mới tựa người ngồi xuống, nói khẽ, “Mẹ của em chết trong một trận hỏa hoạn, thế nhưng em không những không chết trong khói đặc và lửa cháy mà ngược lại trở thành phù thủy. Có một thời gian rất dài em vẫn cho là trận cháy lớn đó là do em thức tỉnh mà ra, và vô cùng căm ghét thân phận phù thủy của mình. Lúc bị giam trong ngục vốn dự định cứ như vậy đón nhận giải thoát, nhưng anh lại đưa em ra khỏi lao ngục, dạy bảo em cách sử dụng năng lực… Em thật sự không ngờ, ngọn lửa ngoại trừ mang đến hủy diệt và đau khổ lại còn có nhiều tác dụng như vậy.” Anna dừng lại một chút, “Có thể gặp được anh, lẽ ra em phải vô cùng thỏa mãn rồi, thế nhưng bây giờ em phát hiện ra mình đã thay đổi, đôi khi trong lòng có cảm giác bị đè nén khó chịu, hy vọng có thể được nhiều hơn thế.”
Nàng dựa vào vai Roland, “Dù như vậy, anh vẫn còn muốn thuê em sao?”
Đôi mắt màu xanh gợn sóng của năng, hơi thở nhẹ phả lên mặt hơi có chút ngứa. Cách một lớp quần áo mỏng, hắn có thể cảm nhận được thân thể mềm mại và trái tim đang đập thình thịch của nàng. Mặc dù như vậy nàng cũng không tránh đi ánh mắt hắn. Những lúc không có Nightingale, nàng luôn đầy nhiệt tình và chủ động.
“Xung quanh còn có…”
Roland còn chưa nói xong, Anna đã chặn môi của hắn lại.
Sau khi tách ra, hắn nhẹ nhàng thở dốc một hơi, “Anh nghĩ anh vẫn muốn thuê em, mãi mãi. Tiểu thư Anna à.”
“Ừ.”
Lúc này hắn chủ động cúi đầu xuống để cho môi hai người dính vào nhau.
…
“Ấy, này này,” Macy đang đuổi theo Lightning đột nhiên dừng lại trên không, nhìn vào cái giỏ đang đứng yên không động đậy, “Bọn họ biến mất rồi cúc cu!”
“Hả?” Lightning nghiêng đầu nhìn một cái, “Họ chỉ ngồi xuống thôi mà.”
“Như vậy thì làm sao ngắm cảnh bên ngoài được chứ?”
“Phong cảnh thì lúc nào ngắm chả được, nhưng cơ hội thế này thì lại không có nhiều đâu.”
“Cơ hội?” Macy rung cánh đậu xuống vai Lightning, “Không hiểu lắm cúc cu, hay là tới xem bọn họ thế nào rồi cúc cu?”
“Khó mà làm được,” Lightning chụp con chim bồ câu lại, “Đây là một nghi thức vô cùng thần thánh không được phép quấy rầy.”
“Cúc cu?”
“Tóm lại, mai mốt lớn rồi ngươi sẽ hiểu, thời điểm thế này chỉ cần giả bộ không nhìn thấy gì là được rồi, đây chính là do ba của ta nhà thám hiểm vĩ đại nhất đã dạy ta.” Lightning ném Macy ra ngoài, chống nạnh nói, “Bây giờ thì chạy lẹ đi, đến lượt ta rượt theo ngươi rồi!”