Scroll đứng ở cửa phòng ngủ, do dự một lúc mới đẩy cửa đi vào.
Wendy đang ngồi ở bàn cầm cuốn sách với vẻ mặt cau có, không cần nhìn kỹ cũng có thể đoán được cuốn sách đó là "Cơ sở lý thuyết của Khoa học Tự nhiên."
Scroll không nhịn được cười thành tiếng, nàng hiếm khi thấy đối phương có biểu hiện như vậy, kể cả trong cơn khủng hoảng khi Hội Cộng Trợ bị mắc kẹt trong dãy núi Tuyệt Cảnh, vật tư khan hiếm thì nàng vẫn mỉm cười cổ vũ cho từng tỷ muội, dường như chưa bao giờ cảm thấy lo lắng vì những gian nan khốn khổ đó.
Không ngờ một quyển sách lại khiến cho nàng buồn rầu.
“Hoàn toàn không hiểu được đúng không?” Scroll nói: “Lần đầu tiên ta đọc sách cũng là như vậy.”
"Ta còn tưởng là Nightingale." Wendy quay đầu lại khi nghe thấy giọng nói: "... còn bây giờ thì sao?"
"Bây giờ vẫn không thể hiểu được.”
“Thật may là ngươi cũng giống như ta.” Wendy thở dài: “Anna thì không nói nữa, không ngờ ngay cả Soraya cũng lĩnh ngộ ra năng lực mới, ta cảm thấy nếu mình không chăm chỉ thì sẽ bị thế hệ đồng lứa vượt qua. Ta thực sự không hiểu bằng cách nào mà điện hạ lại biết nhiều kiến thức và có thể mô tả thế giới không nhìn thấy được giống thế giới thực như vậy. "
"Thực ra hắn không biết nhiều." Scroll nhún vai: "Ý ta là một số khía cạnh."
"Ví dụ?"
“Giống như Nightingale.” Nàng lôi một chiếc ghế đẩu ra và ngồi cạnh Wendy: “Ngươi có phát hiện ra không? Hành vi của nàng bây giờ rất khác so với trước đây. Khi bảo vệ điện hạ thì nàng rất ít ẩn nấp thân hình, dù đi ra ngoài thì cũng chỉ đội mũ trùm đầu thôi, hơn nữa... ngay cả khi nghe giảng bài vào buổi tối thì nàng cũng rất chăm chú. Ngươi ngủ cùng phòng với nàng, hẳn là phải rõ điều này hơn ta. Ngươi có thể nói cho ta biết chuyện gì đã xảy ra không? "
"Thực ra không có gì." Wendy lắc đầu: "Đó là sự lựa chọn của riêng nàng."
Thái độ của cô khiến Scroll ngạc nhiên: "Lựa chọn?"
"Ừm, đúng như ngươi đoán." Wendy đóng sách và nói thẳng: "Nàng thích điện hạ Roland Wimbledon, điều này không cần đoán cũng có thể nhìn ra được. Người bảo vệ phù thủy dần dần chiếm được trái tim phù thủy, trên đường Hội Cộng Trợ đi qua, nghe được không ít tin đồn như vậy.”
"Đó là câu chuyện do những người khác bịa ra, và hầu hết các tỷ muội đều không có kết quả tốt."
"Điện hạ Roland khác với bọn họ."
Scroll giật mình, nàng không ngờ Wendy, người mà cách đây không lâu vẫn có cùng quan điểm với mình lại nói như vậy: "Ngươi biết đấy, phù thủy không thể sinh con, còn vương tử thì không thể..."
"Vương tử sẽ cưới một phù thủy làm vợ." Wendy nói: "Hơn nữa, chính miệng hắn nói với ta như vậy.”
Sao nàng lại biết được... có lẽ nào lúc ấy Nightingale đã ở đó? Scroll chợt hiểu ra điều gì đó: "Ngươi đang trách ta gạt ngươi sao? Không, Wendy, ta không nói chỉ là không muốn chuyện này lộ ra ngoài, sẽ ảnh hưởng không tốt đến con đường đăng cơ của vương tử. "
"..." Wendy im lặng một lúc rồi mới nói: "Ta biết mà, ta không trách ngươi đâu, bởi vì ta cũng nói như vậy với Nightingale. Trước khi biết chuyện này thì ta đã nghĩ các tỷ muội sẽ không có kết quả, nhưng nếu vương tử đã không ngại thì không lẽ chúng ta còn muốn cưỡng chế thay đổi ý nghĩa của nàng nữa sao? So với cái cách Nightingale đè nén cảm xúc và trầm cảm thì ta thích nhìn nàng bây giờ, cho dù kết quả cuối cùng có như thế nào thì ít nhất nàng cũng đã làm theo nội tâm mình.”
Thì ra là thế, Scroll nghĩ thầm. Mặc dù nàng đồng ý với việc không loan tin, không muốn ngăn cản tình cảm của các tỷ muội và không muốn đưa ra lựa chọn thay cho các nàng, không giống như Hacara, trước giờ Wendy luôn đứng trên lập trường của các tỷ muội mà suy nghĩ cho bọn họ, khuyến khích cho lòng dũng cảm ít ỏi của bọn họ.
“Nhưng điện hạ có biết chuyện này không?” Đột nhiên Scroll nghĩ tới một vấn đề nghiêm trọng: “Nếu như ý nguyện của hắn thành lập tại không biết chuyện phù thủy không thể sinh con thì sao?
"Ừm ..." Wendy cũng lẩm bẩm: "Sao không đi hỏi?"
Bên ngoài tường thành Tây cảnh.
Ánh mặt trời gần hè chói chang chiếu cho thảo nguyên sáng loáng, từ xa có thể nhìn thấy những đàn gia súc, cừu đang thong thả ăn cỏ, khó có thể tưởng tượng được ba tháng trước nơi này còn bị băng tuyết bao phủ, không có gì khác ngoại trừ tà thú hung tàn khủng bố.
Khóa huấn luyện bắn súng đã diễn ra gần hết buổi chiều. Nightingale thuần thục kỹ năng bắn súng nhanh hơn nhiều so với mong đợi của Roland. Có lẽ mỗi người đều có thiên phú khác nhau, hắn nghĩ, mà một số người bẩm sinh thích hợp để chiến đấu. Bây giờ kỹ thuật thay đạn, nhắm và bắn của nàng đã hoàn toàn không giống như một tân thủ chút nào.
"Nếu nàng sinh ra trong một gia đình kỵ sĩ thì chắc chắn nàng sẽ trở thành kỵ sĩ hàng đầu ở Greyfort." Carter không thể không khen ngợi: "Giống như tôi."
“Cũng may là không, ta không muốn cánh tay của nàng trở nên thô như ngươi.” Roland liếc nhìn hắn: “Cảm giác khi chiến ngang tay với một phù thủy siêu phàm như thế nào?”
“Khoảnh khắc ta bị hất tung lên không trung, thậm chí ta còn nghĩ rằng mình đang chiến đấu với một chiếc búa công thành, ngực tôi như nát bấy vậy.” Carter thành thật nói.
“Nói thật, nó hỏng bét.” Hắn cười nói.
Sau khi hoàn thành một lượt đứng thẳng bắn, vương tử vỗ tay khen ngợi Nightingale: "Cho đến giờ mọi thứ đều rất tốt, tiếp theo chúng ta sẽ thực hiện một khóa huấn luyện mô phỏng."
Nightingale lắp khẩu súng lục vào thắt lưng và bước đến chỗ vương tử. Trong ánh nắng chói chang, mồ hôi lấm tấm phản chiếu ánh sáng trên chóp mũi nàng.
“Có nhìn thấy những mục tiêu đó không?” Roland chỉ vào năm mục tiêu có chiều dài dài bằng nửa người cách đây không xa: “Chúng đều được treo Thần Phạt Chi Thạch trên đó, chỉ khi ngươi ở trạng thái sương mù thì mới có thể nhìn thấy rõ nó. Chuyện kế tiếp mà ngươi phải làm là kết hợp năng lực của ngươi và thương thuật để hạ gục những mục tiêu này trong thời gian ngắn nhất. "
Vì khi ở trong trạng thái sương mù thì các vật thể và không gian luôn thay đổi bất cứ lúc nào nên rất khó để đảm bảo rằng viên đạn đang bay về phía mục tiêu. Đầu tiên là thủ bắn trong trạng thái sương mù, kết quả thì mười phát có chín phát sau khi lao ra khỏi sương mù thì thay đổi quỹ tích, có một phát còn suýt chút nữa đã bắn trung Roland đang đứng phía sau nàng.
Vì vậy, khi bắn, Nightingale phải thoát ra khỏi sương mù, mà thời gian bạo lộ càng ngắn thì nàng càng khó bị kẻ địch phản công.
"Hiểu.” Nàng cười khẽ, dùng một tay nâng áo choàng lên, biến mất trước mặt bọn họ.
Khi tiếng súng đầu tiên vang lên, Roland chỉ thấy một bóng trắng lặng lẽ xuất hiện, và khi ngọn lửa và khí bùng lên, mục tiêu theo tiếng mà vỡ ra thành nhiều mảnh. Trước khi mảnh gỗ vụng hoàn toàn rớt xuống, nàng đã đi đến sau mục tiêu thứ hai, bóp cò súng ở phạm vi ba bốn mét.
Sau đó đến mục tiêu thứ ba và thứ tư... mỗi lần nàng bắn thì thậm chí nàng còn không hoàn toàn thoát khỏi sương mù, ngoại trừ súng ngắn màu bạc và ánh lửa hiện ra thì Roland cũng không nhìn được nhiều chi tiết, thậm chí còn rất khó nhìn thấy được vị trí của nàng bằng hai mắt, Nightingale nhảy trong màn sương giống như là dịch chuyển tức thời vậy, ngày xưa chỉ có thể thấy cảnh này trong phim ảnh. Trong nháy mắt, cả năm mục tiêu đã bị đánh vỡ hết, hắn trừng to mắt, Nightingale đã trở lại bên cạnh hắn.
“Thấy sao?” Nàng cười hỏi.
"Ừm..." Roland nhìn Carter đang ngẩn người, hỏi: "Ngươi nghĩ như thế nào?"
"Ta e là không ai có thể bắt được tiểu thư Nightingale." Thủ tịch kỵ sĩ hít một hơi dài: "Ngay cả Thần Phạt Chi Thạch Ashes cũng không thể."
“Vậy, ta tốt nghiệp rồi sao?” Nàng lau mồ hôi trên mũi, lau vào người Roland.
“Đương… nhiên.”
………………………………………………………………………………...