Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 188

Chương 188
Chương 188

Sau chuyến thăm thực địa mỏ ở sườn núi phía bắc và hai ngày đàm phán liên tục, Roland đã đạt được hợp đồng thương mại mới với Hogg và thương đội Crescent Bay.

Khi Hogg nhìn thấy hệ thống vận chuyển khoáng nhanh như bay thì trừng muốn lọt tròng mắt ra ngoài. Thậm chí hắn còn muốn nộp đơn xin đầu tư tiền xây dựng một nhà máy ở Biên Thùy Trấn, chuyên xây dựng đường ray mỏ và thiết bị phụ trợ, lợi nhuận đạt được chia đôi, nhưng Roland từ chối, thu hút đầu tư là chuyện nên làm khi có nhiều người, bây giờ thị trấn đang thiếu người chứ không thiếu tiền.

Suy cho cùng thì Hogg chỉ là một thương gia khai thác mỏ. Mặc dù hắn sở hữu một số mỏ và quản lý một mỏ bạc lộ thiên cho Bá tước Cambara ở Sliverlight City nhưng thứ duy nhất hắn có được là những người thợ mỏ, so với người sở hữu một hòn đảo ở Crescent Bay thì thực lực kém hơn nhiều. Cuối cùng, hợp đồng mà hắn đã ký là đặt hàng động cơ hơi nước trong nửa năm, cũng là mười chiếc, còn có một hệ thống vận chuyển mỏ hoàn chỉnh (bao gồm đường ray và xe chở quáng), một nửa trong số đó sẽ được giao trước khi Tà Ma Chi Nguyệt tới, phần còn lại sẽ được giao đủ trong năm tới.

Thương đội Crescent Bay thì sức mua lớn hơn nhiều, Gamore ký một hợp đồng mười năm, lần tiếp theo khi thương đội đến thì hắn sẽ dẫn theo một đội ba trăm người, bao gồm chủ yếu là thợ rèn và thợ mộc. Những người này được Crescent Bay trả lương và Roland chỉ cần cung cấp chỗ ở và thức ăn. Động cơ hơi nước do họ sản xuất trong mười năm được ưu tiên bán cho Crescent Bay, sau mười năm, họ đi hay ở thì do khả năng đàm phán của Roland.

Không nghi ngờ gì nữa, chắc chắn trong nhóm người này sẽ có tâm phúc của thương đội, thậm chí sau khi thêm đều kiện này thì chắc chắn bọn họ sẽ lựa chọn những người càng trung thành với Crescent Bay càng tốt, khi đó, số người quyết định ở lại có đạt được một nửa hay không cũng không biết chắc được. Nhưng đối với Roland thì những người thợ lành nghề luôn là chưa đủ, để lại mười phần trăm cũng đã lời lắm rồi. Hắn chưa từng lo lắng về lợi thế kỹ thuật, thứ mà hắn lo lắng là không có ai biến kỹ thuật của hắn thành sản phẩm thực tế.

Ngoài động cơ hơi nước, đơn đặt hàng lớn thứ hai đến từ việc sửa đổi tàu.

Kèm theo ba trăm công tượng thì còn có hai chiếc thuyền buồm nội hà. Thương đội Crescent Bay hi vọng rằng Biên Thùy Trấn sẽ chuyển chúng thành thuyền có mái chèo chạy bằng hơi nước. Chi phí cho một lần sửa đổi có thể lên tới một ngàn tám trăm kim long, hai chiếc thuyền cộng lại thì giá trị vượt qua đơn đặt hàng máy chạy bằng hơi nước của Margaret. Ngược lại, dù cốc đã giành được ba đơn đặt hàng nhưng tổng số tiền chưa đến ba trăm kim long, đây là dưới tinh huống Roland đã tăng giá gấp mười lần so với giá bán của cửa hàng tiện lợi. Điều này khiến hắn cảm thấy sự chênh lệch về lợi nhuận giữa sản phẩm công nghiệp và sản phẩm dân dụng, nếu không thể sản xuất hàng loạt thì sản phẩm dân dụng chỉ đủ để đáp ứng nhu cầu của người dân trong trấn.

Khiến cho vương tử có chút bất ngờ là áo giáp bằng sắt và các nông cụ bằng sắt đã bị bỏ lại. Sau đó, trong bữa ăn tối, Margaret giải đáp nghi ngờ của hắn: "Mặc dù đúng là giáp ngực của ngài rẻ hơn nhưng sản lượng quá nhỏ, nếu bán lại nó thì loại bỏ chi phí vận chuyển và thuế thì chỉ có thể chỉ kiếm được năm hoặc sáu kim long mỗi món. Hơn nữa, áo giáp của ngài được rèn bằng búa rèn thủy lực hoặc là sử dụng động cơ hơi nước đúng không... dù sao giá của áo giáp này rất cố định, đắt là đắt ở chất lượng sắt tốt chứ không phải là do nhân công." Nàng dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Mua nó để sử dụng cho riêng mình thì càng không cần thiết. Các thương gia hàng hải, dù là thị vệ hay thủy thủ thì đều hiếm khi mặc áo giáp sắt nặng nề, điều này sẽ khiến họ nhanh chóng chìm xuống đáy khi rơi xuống nước. Phần lớn thời gian thì đối với họ áo giáp là xiềng xích chứ không phải bảo vệ."

“Nông cụ cũng vậy, nếu như ngài không lấy được một lượng lớn sắt giá rẻ thì cho dù nó có rẻ cũng sẽ không rẻ được bao nhiêu. Thật khó để tạo ra lợi thế so với các sản phẩm tương tự của địa phương. Không giống như những chiếc cốc sặc sỡ, giá cả hoàn toàn không cố định, nếu gặp được quý tộc thích nó thì không chừng có thể lời gấp mấy lần.”

“Thì ra là thế.” Roland suy nghĩ một hồi, nhận thấy đúng là như vậy… đối với các sản phẩm có giá ổn định như áo giáp, nông cụ thì khó có thể giảm giá quá nhiều khi chi phí nguyên vật liệu quá lớn, tuy rằng dùng máy chạy bằng hơi nước để rèn thì hiệu quả hơn là dùng búa thủy lực nhưng đáng tiếc là chút chênh lệch đókhôngo đỉ để khiến cho những thương nhân lớn cảm thấy hứng thú.

Ngoài ra, giáp bảng trắng với lớp phủ chống đâm của Soraya cũng là một phần trong đợt thay đổi trang bị đầu tiên của Đệ Nhất Quân. Trước khi sản lượng sắt tăng lên thì chuyện bán hàng loạt là chuyện không thể.

...

Ngày ra mắt vở kịch mà mọi người mong đợi đã tới.

Vào buổi chiều, người dân thị trấn vây quanh quảng trường trung tâm, tuy Roland đã phá bỏ các tòa nhà cũ xung quanh và tăng gấp đôi diện tích của quảng trường những người tới xem vẫn đứng chật như nêm cối.

Để tạo tác dụng tuyên truyền, Roland bắt đầu ra thông báo trước một tuần để thông báo cho các lĩnh dân, đồng thời ra lệnh cho Bộ Nông Nghiệp cử người đến các khu dân cư bên ngoài thị trấn để vận động nông nô đến xem kịch.

Là lãnh chúa, đương nhiên là Roland có vị trí xem tốt nhất. Theo hướng đối diện với sân khấu biểu diễn, Kal dựng một bục gỗ tạm thời, có ba dãy bục gỗ, có thể chứa khoảng một trăm người, Roland đang ngồi ở giữa tầng ba, một bên hắn là Liên Minh Phù Thủy, bên cạnh hắn là Anna, một bên là nhóm thương nhân, và gần nhất là Margaret.

Hầu hết tầng một và tầng hai đều là các quan chức trong tòa thị chính và những người học việc.

Để đảm bảo an toàn, những người xung quanh bục gỗ đều là binh lính của Đệ Nhất Quân, bọn họ đến xem kịch đồng thời còn chịu trách nhiệm cách ly vương tử với dân thường.

Lúc đó là khoảng bốn giờ chiều, nắng nóng đã giảm dần, cộng thêm thỉnh thoảng Wendy thổi một luồng gió mát qua khiến cho mọi người đang xem đều được hưởng đãi ngộ như V.I.P.

Giữa tiếng vỗ tay của mọi người, các diễn viên lần lượt bước lên sân khấu.

Thành thật mà nói, cuối cùng thì Roland không biết buổi ra mắt này sẽ đạt được hiệu quả gì. Sau khi giao kịch bản cho Irene, hắn không quan tâm đến nó nữa. Dù là tuyển dụng hay diễn tập thì đều tùy nàng và Fillin bận rộng. Ngẫm lại thì một nhà hát mới, một người chỉ lên sân khấu có một lần thì có thể có được bao nhiêu kinh nghiệm? Hơn nữa, có lẽ những người bạn mà nàng tìm đến đều là những diễn viên không có cơ hội diễn xuất ở nhà hát ở cứ điểm nên mới chạy tới thị trấn diễn.

Nói cách khác, đây là một vở kịch mới, tất cả đều do nhóm tân binh chỉ đạo, sắp xếp và thực hiện.

Cũng may là Roland không ngại thất bại. vở diễn này không phải được dựng ra vì vé vào cửa, cũng không phải là vì tuyên truyền kịch bản của nó vĩ đại như thế nào. Đây là một vở diễn vỡ lòng dùng để cải tạo tư tưởng, hơn nữa không chỉ diễn một lần. Lần này chưa tốt thì rút kinh nghiệm lần sau diễn tốt hơn là được.

"Ta biết tại sao ngài lại tin tưởng vở diễn này như vậy." Margaret bất ngờ thốt lên: "Ngài đã mời được tiểu thư May!”

Roland giật mình: "Ai?"

"May, đừng nói với ta rằng ngài không biết chuyện này! Chúa ơi, ta đã xem màn trình diễn của nàng trước khi đến đây!" Margaret chậc lưỡi nói: "Cho dù là làm chủ vai diễn hoặc là sáng tạo cảm xúc thì nàng đều là đỉnh cao. ‘The Prince's Love’ đã khiến nhiều người rơi nước mắt, và ngay cả Cajun Fez cũng khen ngợi nàng không dứt miệng.”

“Cajun Fez là ai?” Roland lật lại ký ức và phát hiện ra trong đầu mình không có chút ấn tượng nào về cái tên này.

“… Điện hạ, ngài là người đến từ vương đô thật sao?” Margaret chớp mắt: “Ta mạo muội hỏi một câu, người mà ngài thân nhất ở vương đô là ai? Ngoại trừ trong cung đình.”

"Ma thủ Yoko.” Roland thốt lên và lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

"Ồ!" Nữ thương nhân nhìn anh đầy ẩn ý: "Một tay ăn chơi nổi tiếng nhất, nghe nói chỉ dựa vào một đôi tay thì có thể khiến cho phụ nữ nhớ mãi không quên… ta hiểu.”

“Chỉ dựa vào tay?” Anna quay đầu lại: “Tại sao?”

“Không… không có gì.” Roland vỗ trán nói: “Chúng ta hãy nghiêm túc xem buổi biểu diễn.”

Bình Luận (0)
Comment