“Ta hiểu.” Roland ôm eo nàng, nhẹ nhàng đặt nàng lên giường, chỉ một động tác đơn giản này cũng khiến cho hắn thở hồng hộc. Vén tấm chăn mỏng lên, xoay người lên giường, Anna nghiêng người sang một bên, gối đầu lên cánh tay hắn.
Kế tiếp hẳn là... khúc dạo đầu?
Hắn cảm thấy mình cũng trở nên căng thẳng, không thể cứ thế này được, là một người "từng trải", hắn không thể tỏ ra rụt rè trước mặt nàng được. Có lẽ nên nói chuyện phiếm một chút để làm dịu bầu không khí, sau đó hành động tiếp, chẳng hạn như... kể một câu chuyện sắc tình trước?
Trong lúc hắn đang vắt óc suy nghĩ thì giọng nói êm ái của Anna vang lên bên tai hắn: “Lúc ở trên khinh khí cầu, khi ngươi đẩy ta ra, ngươi không nghĩ có thể mình sẽ chết sao?”
Roland giật mình, không ngờ đối phương sẽ hỏi chuyện này: “Lúc đó ta chỉ vô thức làm như vậy.”
“Ngươi là người thống trị Greyfort trong tương lai, cũng là hy vọng của các phù thủy.” Nàng nói nhỏ: “Ta không đáng cho ngươi làm như vậy.”
“Vấn đề không phải là đáng hay không đáng.” Roland khẽ cười, nói: “Ta không thể trơ mắt nhìn ngươi rơi vào công kích mà không chút động lòng. Thật ra thì sau khi ta tỉnh lại, cẩn thận suy tư một chút, nếu như chuyện không xảy ra đột ngột như vậy, để cho ta có đủ thời gian suy tính sau đó mới đưa ra quyết định thì ta vẫn sẽ làm như vậy.”
“Ta không thể ngăn cản được ngươi, đúng không?”
“Ừ, không.” Roland dùng tay kia nhéo nhéo mũi của nàng.
Lông mi Anna rủ xuống, trầm mặc một lát rồi mới mở miệng nói: “Có thể kể cho ta nghe chuyện quá khứ của ngươi không... ta muốn biết nhiều hơn.”
“A, trước kia ư?” Roland thở ra một hơi, hắn tìm tòi trí nhớ của tứ vương tử, đang chuẩn bị kể một hai câu chuyện lý thú ở hoàng cung, nhưng lời đến bên miệng thì lại nuốt trở về. Quá khứ của hắn không thuộc về nơi này, mà là một thời gian hoàn toàn khác: “Ta đã từng ở trong một thành phố lớn, rất lớn rất lớn.”
“Ừ, vương đô Greyfort, lớn hơn Biên Thùy Trấn nhiều lần.”
“Khi ta sinh ra thì cũng không khác gì người bình thường, có chút thông minh nhưng cũng không thông minh bao nhiêu. Học tập coi như khắc khổ, bởi vậy thường thường được lão sư khen ngợi, nhưng hắn không biết, những nét vẽ nguệch ngoạc khó mà lao được trên tường phòng học chính là ta vẽ.”
“Đương nhiên là hắn không dám trách ngươi.” Anna khẽ rù rì nói.
“Ha ha, vậy thì không, hắn không cần làm gì ta, chỉ cần nói cho cha mẹ ta là được.” Roland lắc đầu cười nói: “Bọn họ dạy dỗ ta thì tuyệt sẽ không nương tay.”
“Sau đó, theo số tuổi lớn dần, lão sư của ta không ngừng thay đổi, từ sơ cấp đến đạo sư, cuối cùng hoàn thành tất cả môn học với thành tích trung bình. Đương nhiên, so với con nhà người ta thì ta vẫn kém hơn một chút...”
Hắn nhắm nửa con mắt, tái hiện lại những gì mình đã trải qua, đã lâu hắn chưa từng trải nghiệm cảm giác khi trao đổi mà không cần che giấu, không kiêng nể gì cả này. Kể từ khi tới đây, hắn vẫn đóng vai nhân vật vương tử, mà giờ khắc này, hắn cảm thấy mình trở lại quá khứ, giống như đang nằm trong một phòng của một khách sạn tràn ngập phong tình cổ điển, giao lưu với cô gái mình thích, tâm tình khẩn trương cũng dần dần trầm tĩnh lại.
Có lẽ nên tiến hành bước tiếp theo rồi?
Roland hơi quay đầu, phát hiện Anna đã nhắm mắt lại, vòng ngực ép sát vào mình hơi phập phồng, như một con mèo nhỏ đã rơi vào trong mộng đẹp.
Hắn hơi sững sờ, sau đó không khỏi cười khẽ một tiếng.
Thì ra là thế... nàng cũng mệt mỏi.
Ngẫm lại cũng đúng, vì che giấu tung tích của mình, trong đêm hôm trước, các phù thủy tìm một nơi trên núi để ẩn náo, còn phải luôn đề phòng dã thú và ma quỷ tập kích, gần như cả đêm không ngủ, mới vừa sáng thì lại điều khiển The Looking bay về Biên Thùy Trấn. Sau khi trở lại thành bảo, Anna lại trông chừng trong phòng ngủ mình một đêm, hai ngày hai đêm không có nghỉ ngơi một chút nào, một khi thả lỏng thì rất dễ bị mệt mỏi đè nén bộ phát, bây giờ không mệt gần chết mới lạ.
Có lẽ quyết định này của nàng cũng xuất phát từ lo nghĩ, bất an.
Mặc dù có chút đáng tiếc nhưng mà Roland cũng không so đo, sau này còn nhiều thời gian.
Hắn cúi người, hôn làn mi thật dài của Anna, nói khẽ: “Ngủ ngon.”
Khi ánh ban mai chiếu vào phòng qua một khe hở trên tấm rèm, Sylvia bật dậy khỏi chiếc giường lớn, ngáp vài cái.
Trải nghiệm suốt mấy ngày nay, nàng nằm mơ cũng không tưởng tượng nổi, từ lúc phát hiện ra ma quỷ cho đến chém giết trên không trung, cuối cùng một đường trốn về Biên Thùy Trấn, nàng cảm thấy dù cho bị quân thẩm phán của giáo hội bao vây chặn đánh cũng sẽ không căng thẳng và mỏi mệt như thế.
“Buổi sáng tốt lành.” Wendy đã thay quần áo xong, bưng một chậu nước chuẩn bị rửa mặt.
“Chào buổi sáng.” Nàng gật gật đầu: “Ngươi dậy sớm thật.”
“Lớn tuổi rồi.” Wendy cười cười: “Thời gian ngủ cũng càng ngày càng ít.”
“A... trời đã sáng sao?” Nightningale dụi dụi con mắt: “Xem ra trưa hôm nay phải ngủ trưa bù lại.”
“Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
“Ừ, mơ thấy nhiều thứ.”
Sylvia không cho là đúng, bĩu môi, tối hôm qua nàng thấy đối phương ẩn thân đến lầu ba của thành bảo, còn đứng bồi hồi ở trước của phòng của lãnh chúa đại nhân một hồi lâu, nhưng mà bởi vì năng lực đặc thù của Nightingale nên mình cũng không biết được nàng muốn làm cái gì, tóm lại đã khuya mới về là được. “Tối hôm qua không phải ngươi...”
Vừa mới mở miệng, còn chưa kịp dứt câu thì Nightingale đột nhiên xoay đầu lại, nhìn thẳng vào Sylvia, chỉ cần nhìn thôi cũng hiểu, người sau tự giác im miệng. Vị phù thủy có năng lực chiến đấu số một Hội Cộng Trợ này thực lực rõ như ban ngày, cảnh tượng nàng bay lượn như u linh trên không trung, chặn giết ma quỷ vẫn rõ mồn một trước mắt. Nếu ở Đảo Trầm Thụy thì sợ ngay cả đại nhân Ashes cũng không phải là đối thủ của nàng. Đối với lời cảnh cáo không tiếng động của nàng, Sylvia cảm thấy mình đừng hiếu kỳ quá mới tốt.
“Tối hôm qua như thế nào?” Wendy kỳ quái nói.
“Khụ khụ.” Nàng nói: “Tối hôm qua nghe được nàng ngáy, hẳn là do mấy ngày nay quá mệt mỏi.”
“Ta cũng cảm thấy như vậy.” Nightingale nhún nhún vai, cởi áo ngủ, để lộ ra thân hình cân đối, bắt đầu mặc nội y mà điện hạ đưa tặng.
Cho dù lúc này, dù là Wendy thì cũng hoàn toàn chấp nhận loại quần áo này, hơn nữa còn giới thiệu cho mình.
Không thể không nói, Roland điện hạ là một người rất đáng sợ.
Nhưng mà khi nghĩ đến hắn, trong lòng Sylvia lại cảm thấy ấm áp.
Hóa ra đúng là có quý tộc có thể vì một phù thủy mà chấp nhận bị thương thật.
Chứng kiến Roland phấn đấu quên mình đẩy Anna ra, nàng cảm thấy có thứ gì đó trong lòng mình bị xúc động. Tất cả phù thủy trong Hội Cộng Trợ cũng không phải là công cụ bị hắn điều khiển mà là bộ hạ quan trọng của hắn, thậm chí là... đồng bạn. Phản ứng trong nháy mắt đó không thể gạt người khác được, hắn thật lòng thật dạ đứng về phía phù thủy, giống như Tilly Wimbledon.
Nếu như Roland có thể hợp tác với Tilly, tụ tập lực lượng hai khu vực, nói không chừng có thể khai sáng một quốc gia mới, nơi mà phù thủy và người thường tuy hai mà một thật.
Nàng quyết định viết một phong thư cho đại nhân Tilly.
Roland điện hạ là ca ca của ngài, quá tốt rồi.
………………………………………………………………………………...