Thời gian trước khi xuất phát tìm kiếm di tích, hứng thú lớn nhất của Tilly chính là chậm rãi đi dạo dọc theo con đường đi bằng phẳng trong Biên Thùy Trấn, quan sát lãnh địa xa xôi đã thay đổi kinh người trong tay lãnh chúa Roland.
Đây là một thị trấn không giống bình thường, nàng nghĩ thầm, càng quan sát cẩn thận thì cảm giác như vậy càng mãnh liệt. Hoàn toàn không giống với bất cứ chỗ nào nàng từng đến... trong đó, thứ làm nàng ấn tượng sâu sắc nhất đại khái là sức sống không gì sánh kịp tỏa ra từ thị trấn này.
Cho dù là Đảo Trầm Thụy mới phát triển cũng không thể so được.
"Những người này không sợ lạnh sao?" Nhìn người đi đường lui tới trên đường phố, Andrea hiếu kì nói: “Rốt cuộc thì ca ca ngài cho lợi ích gì mới khiến cho bọn họ chịu làm việc giữa mùa đông?"
"Bây giờ vẫn là giữa mùa thu.” Ashes giang tay: “Ngươi đừng nói ngay cả mùa cũng không phân biệt được chứ."
"Nhưng không có gì khác mùa đông, cách nói như vậy cũng thường xuất hiện trong ‘Giấc mơ của nàng, Quốc gia của chàng’.” Andrea duyên dáng vén tóc dài lên. “Đương nhiên, người dã man sẽ không hiểu."
"Cái gì ngươi mơ ta mơ..."
"Xem đi, người thô tục chưa từng thưởng thức hí kịch khó mà giao tiếp được. Chắc chắn đại nhân Tilly đã xem qua bộ hí kịch trứ danh đến từ Down Kingdom này."
"Các ngươi đừng có cãi nữa.” Sylvia thở dài: “Ta nghĩ nguyên nhân rất đơn giản, mùa đông bình dân không muốn hoạt động là bởi vì tiêu hao nhiều, ăn không đủ no, dễ nhiễm phong hàn, nhưng những vấn đề này đều không tồn tại ở thị trấn. Nơi này, giá lương thực không cao, củi lửa cũng rất sung túc, còn có tiểu thư Lily có thể trị được phong hàn, cho nên bọn họ mới cố gắng làm việc nhiều một chút trong trời đông bông tuyết giá lạnh, làm nhiều một ngày thì có thể lãnh thêm một ngày lương."
"Củi lửa sung túc ta có thể hiểu được, phía tây chính là rừng rậm Dodge, xung quanh cũng rất nhiều rừng cây, giá lương thực không cao... sao có thể như vậy được?" Andrea nghi hoặc nói: “Gia tộc của ta từng tham dự buôn bán lương thực, giống như là thiên tai tạo thành mất mùa, giảm sản lượng, tất cả mọi người sẽ đề giá lương thực lên rất cao. Trong thời tiết hỏng bét này, quý tộc và thương nhân không thể không bán giá cao được?"
"Quý tộc? Thương nhân?" Sylvia nhịn không được cười lên, nói: “Ở đây chỉ có một người được phép mua bán lương thực, đó chính là Roland điện hạ."
"Tất cả đồng ruộng ở bờ sông đều là sản nghiệp của hắn?" Tilly cau mày nói.
"Không, đó là ruộng đồng của các nông nô.” Nàng kể lại tất cả những gì mình chứng kiến ở chỗ này, và cả cảnh tượng lúc bội thu cho bọn họ nghe: “Hắn quy định hai giá lương thực, một là giá thu mua, một là giá bán, hai giá này đều là cố định, giá sau cao hơn giá trước."
"Như vậy không phải là ép mua ép bán sao?" Ashes tỏ vẻ đã tính trước được: “Hắn có thể bán giá cao, tại sao không cho người khác cũng bán giá cao?"
"Cũng không giống nhau.” Tilly trầm ngâm nói: “Lúa mì thu lại, sau đó cần tuốt hạt, mài, tồn kho, đều tốn chi phí, giá tăng lên cũng cực kỳ bình thường."
"Đại nhân Tilly nói không sai, sau này ta hỏi lão sư Scroll mới hiểu được.” Sylvia cười nói: “Nàng nói phí tổn dư ra có thể làm tiền lương cấp cho cho những công nhân làm thuê xử lý lúa mì, có thể xây dựng kho lúa mới, có thể mở rộng quy mô sản xuất, những cái này đều có thể cung cấp..." Nàng nghĩ nghĩ: “Việc làm cho thị trấn, không sai, lúc đó nàng nói như vậy. Nghe nói Roland điện hạ rất quan tâm đến cái này."
"Nhưng hắn vẫn ép mua ép bán.” Ashes nhấn mạnh: “Mậu dịch không phải là tự do sao?"
"Có lẽ i, nhưng điện hạ định giá bán cũng không có cao đến mức mọi người cũng mua không nổi. Nếu như cái giá tiền này có thể giữ được cố định như thế, dân chúng cũng sẽ yên tâm hơn."
"Có đôi khi cũng không phải cái gì cũng tự do mới tốt nhất.” Tilly than thở, nàng đã hiểu rõ dụng ý của Roland qua cách làm này. Cấm những người khác trong lãnh địa bán lương thực, nhìn như bá đạo và bất công nhưng trên thực tế thì lại hoàn toàn ngăn cản được việc trữ hàng đầu cơ tích trữ, có thể hữu hiệu phòng ngừa giá lương thực tăng vọt khi thiếu. Nếu ở vương đô, gặp tình huống tuyết rơi giữa mùa thu hiếm thấy như thế thì chắc chắn giá lương thực sẽ tăng tới gấp năm sáu lần bình thường, hơn phân nửa bình dân đều sẽ vì lương thực dự trữ không đủ mà đói bụng, thời gian dài còn dễ gây ra bạo động, cuối cùng đành phải do hoàng cung tuyên bố cứu tế lương thực hoặc điều động đội vệ binh trấn áp. Cho dù là tình huống nào thì đều là gánh nặng không nhỏ cho quốc khố.
Tuy chính sách này nhìn không tệ nhưng không phải ở đâu cũng có thể làm được. Phần lớn người có quyền mua bán lương thực là quý tộc và phú thương, bọn họ có lượng lớn nông nô, ruộng đồng, vương thất không thể cưỡng chế thu mua lương thực mà bọn họ sản xuất, cũng không thể cấm bọn họ trữ lương thực. Mà ở Biên Thùy Trấn, ngoại trừ Roland Wimbledon ra thì gần như không có quý tộc, thế gia, hoàn toàn là một mình hắn định đoạt.
Tilly trình bày quan điểm của mình xong, Ashes vẫn có chút không cam lòng: “Những nông nô đó thì sao? Khi giá lương thực tăng vọt, có lẽ bọn họ có thể lấy được nhiều thu nhập hơn, nhưng mà mấy thứ đó đều bị giá cố định bóc lột hết."
"Phốc.” Andrea cười nhạo, nói: “Nói giống như là trong thành thị mậu dịch tự do thì những người đó có thể tránh thoát bóc lột vậy. Khi lúa mì bội thu, bọn họ không chỉ phải giao nộp lên nhiều lúa mì hơn mà ngay cả chút tích trữ của mình cũng sẽ bị ép giá mua sạch, khi mất mùa, trừ bộ phận nộp lên trên, số còn lại có thể chống nổi nạn đói hay không vẫn là một vấn đề. So sánh ra, giá cố định càng hợp lý hơn, chỉ cần thu hoạch sản xuất càng nhiều thì thu nhập cũng càng nhiều."
"Ở chỗ này, bọn họ có thể chọn không làm.” Sylvia nói một câu khiến cho ba người nao nao: “Điện hạ nói, sản lượng đạt tới một cái tiêu chuẩn thì nông nô đều có thể tấn thăng làm dân tự do. Tiếp tục canh tác ở đồng ruộng hay là lựa chọn công việc mới đều do ý bọn họ. Nhưng mà dân tự do thì chỉ cần nộp lên hai thành lương thực, nếu tính theo giá thu mua mùa bội thu năm nay thì tiền lương cũng rất khả quan."
"Tấn... thăng?"
"Ừm, khi điện hạ tuyên truyền thì còn nói muốn để cho trong hai, ba năm, Biên Thùy Trấn sẽ không còn có một nông nô nào."
Thì ra là thế, trong lòng Tilly bỗng nhiên bị cái gì xúc động, đây là nguyên nhân tại sao thị trấn tràn ngập sức sống... khi hắn quy định chính sách, còn suy tính đến ý nghĩ của nhân dân, cũng gia nhập chế độ khích lệ, để cổ vũ bọn họ làm càng nhiều, càng tốt hơn, cách làm này hoàn toàn khác với bất cứ quý tộc lãnh chúa nào. Khích lệ cũng không phải là chỉ nói trên miệng mà là nhường một phần lợi ích thật ra, để cho nhân dân thông qua cần mẫn khổ nhọc lấy được mà không phải là giấu những lợi ích này trong kim khố dưới mặt đất của thành bảo.
Bây giờ nàng mới chân chính hiểu được ý nghĩa của những bức quảng cáo đỏ bên cạnh bờ sông.
Nhưng mà Roland Winbledon khi ở hoàng cung cũng không phải là một người hào phóng... cho nên đây cũng là thay đổi do một phần ký ức đột nhiên xuất hiện đó? Còn có Tự nhiên, Toán học sơ cấp được dạy vào ban đêm đều khiến cho nàng rất mê mang.
Tilly vốn tưởng rằng đọc hết tàng thư ở cung đình thì sẽ rất khó có thứ gì có thể kích thích sự hiếu kì và hứng thú của nàng, nhưng bây giờ, nàng phát hiện mình có nhiều thứ phải học hơn.
Trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác, cho dù là cái gì cũng không làm, chỉ ở trong thành bảo trong thị trấn, đọc những sách vở ghi chép tri thức thần kỳ đó, đồng thời quan sát sự thay đổi của thị trấn này cũng là một chuyện khiến cho người ta vui vẻ.
Bỗng nhiên, phía tường thành có tiếng chuông vang kéo dài, đây là cảnh báo tà thú tấn công.
Tilly dằn những suy nghĩ này xuống đáy lòng, đáng tiếc, bây giờ nàng đã không còn là ngũ vương nữ vô câu vô thúc, mà là người lãnh đạo nắm giữ vận mệnh của phù thủy của Đảo Trầm Thụy, có một số việc không thể nào chỉ làm theo ý thích của mình được.
“Chúng ta đi tường thành xem thử xem, nói không chừng có thể giúp đỡ vệ binh."
"Đương nhiên.” Andrea mỉm cười: “Đây mới là mục đích chúng ta tới đây. Để bọn họ kiến thức một chút, phù thủy chiến đấu như thế nào."
………………………………………………………………………………