Quái nhân xông ra khỏi đám người đều bị bắn chết hết, biến cố đột nhiên xuất hiện khiến cho nạn dân bối rối, mười mấy chiến sĩ vũ khí kì lạ xúm lại, hiện tường không ngừng có tiếng kêu sợ hãi vang lên, cục diện dần dần trở nên khó mà khống chế. Lúc này giọng vương tử điện hạ đột nhiên vang vọng trên đầu đám người.
"Yên tĩnh, hỡi các nhân dân của ta. Ta là lãnh chúa của các ngươi, Roland Wimbledon. Bây giờ hãy nghe ta nói."
Mặc dù nói lớn nhưng không phải là gầm rú điên cuồng mà là rõ ràng trầm ổn. Dude cảm thấy đối phương giống như là kề sát vào tai mình nói, trong giọng nói của hắn có loại lực lượng không thể nghi ngờ, vượt qua ồn ào và khủng hoảng ở hiện trường.
Đám người đột nhiên yên tĩnh lại.
"Giống như tin tức mà các ngươi nghe được trước khi đến, Biên Thùy Trấn sẽ cung cấp nơi ở có thể che gió cản tuyết, đồ ăn no bụng cho các ngươi, còn cung cấp một lượng lớn công việc với tiền lương tương đối khá. Ta muốn nói cho các ngươi biết, những chuyện này đều là sự thật."
"Phòng ở là phòng đất dày, không có một chỗ hở, dưới giường có đặt lò lửa than, ngủ ở trên đó dễ chịu giống như nằm trên đồng cỏ được ánh mặt trời mùa hè chiếu xuống. Chỉ cần đóng kín cửa cửa sổ thì dù chỉ mặc áo mỏng trong phòng cũng không cảm thấy lạnh chút nào."
"Đồ ăn là cháo lúa mì có thịt khô, dùng thìa khuấy lên có thể nhìn thấy hạt lúa mì nhỏ xuống, đút vào miệng thì cũng sẽ bởi nó đặc sệt mà từ từ trôi xuống, chỉ cần một chén là có thể no bụng."
Nghe đến đó, Dude đột nhiên cảm thấy đói bụng. Vương tử điện hạ nói rất mới lạ, hắn không có giống như đa số quý tộc, liên tục nhấn mạnh quyền lực của mình và nghĩa vụ của lĩnh dân, tuyên bố tất cả mọi người dưới sự trì vì của hắn đều phải tuân theo ý chí của hắn, mà là hắn đứng từ góc độ mà dân chúng quan tâm nhất, thông qua ăn và mặc để diễn tả lời hứa của mình, nhìn vẻ mặt của các nạn dân trên bến tàu thì có thể biết được lời nói này của hắn càng có thể đánh động lòng người hơn.
"Ta hi vọng tất cả lĩnh dân đều có thể sống một cuộc sống không lo nghĩ, nhưng mà kẻ địch núp trong bóng tối cũng không muốn thấy cảnh này, những dã thú lao ra này chắc chắn là do bọn họ phái tới, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ không muốn nhìn thấy ta còn sống, cũng không muốn cho lĩnh dân của ta có được một cuộc sống tốt lành."
"Nếu như ta không có ở đây thì sẽ có lãnh chúa nào khác đến cung cấp nhà ở ấm áp và đồ ăn ngon không? Chuyện này hẳn là các ngươi cũng biết rõ, nhìn xem những gì mà các ngươi gặp được trước đó thì sẽ biết. Chỉ có một mình ta chịu làm như vậy thôi."
Dude phát hiện khủng hoảng biến mất, khi những quái vật hành động không giống người bình thường đó bị xem như kẻ địch chung, các nạn dân dân chuyển từ bất an và lo lắng thành phẫn nộ —— hung đồ có ý đồ gây bất lợi cho điện hạ, đồng thời cũng là ác ôn muốn phá hư cuộc sống tốt đẹp của bọn họ, loại người như vậy tuyệt đối không thể tha thứ.
"Vì để tránh lại xảy ra tập kích nữa, kiểm tra sẽ bắt đầu lại từ đầu, lần này sẽ do thân vệ của ta phụ trách soát người, quyết không để bất cứ kẻ địch nào có cơ hội phá hư tất cả!"
Tất cả mọi người tuân theo ý chỉ của điện hạ, người đã qua ải lại bị vệ binh dẫn về khu bến tàu, không có người tỏ vẻ kháng nghị, thậm chí còn trật tự hơn trước đó nhiều.
Không hổ là vương tử điện hạ, Dude không khỏi cảm khái, chỉ mấy câu nói thì có thể dẹp yên nguy cơ rối loạn sắp xảy ra.
"Nghe nói mới vừa rồi, ngươi là người đầu tiên phát hiện vấn đề?" Carter Lanes đi tới, nói: "Đi theo ta, điện hạ muốn gặp ngươi."
Hắn đi theo sau lưng thủ tịch kỵ sĩ, đi tới trước mặt vương tử trẻ tuổi, quỳ một chân xuống, nói: "Xin chào ngài."
"Nói cho ta, lúc đó sao người phát hiện được hắn có chỗ bất thường?" Vương tử hỏi.
Dude báo cáo chi tiết lại những phát hiện của mình.
"Sức quan sát nhạy cảm, trước kia ngươi chỉ là bình dân?"
"Không, thưa điện hạ. Ta từng làm việc trong đội tuần tra ở Goldenear City." Hắn thành thật trả lời: "Làm chừng sáu năm, cho đến khi Goldenear City bị hải tặc tập kích."
"Nhưng lý lịch của ngươi lại nhưng không có ghi chú rõ ngươi có năng khiếu gì." Vương tử nói: "Ta hỏi thăm Carter, hắn nói bây giờ ngươi vẫn ở trong khu ở tạm, nói cách khác, khi Tòa thị chính đăng ký cho nhân khẩu vào ở, ngươi che giấu kinh nghiệm của mình —— mà cái này hoàn toàn không cần thiết. Tại sao?"
Mặc dù không hiểu lý lịch có nghĩa là gì nhưng cũng không ảnh hưởng hắn trả lời vấn đề này, Dude do dự một lát, kể chuyện Karusimo lại cho vương tử: "Nếu như không có tên tù phạm này thì ta không thể nào còn sống đi vào Biên Thùy Trấn, bởi vậy ta cũng không thể bỏ hắn một mình ở lại khu tây."
"Cho nên muốn trở thành đội viên đội tuần tra, sau đó khi thi hành nhiệm vụ tuần tra thì có thể chăm sóc cho hắn một chút?"
"Ta..." Trong lòng Dude đột nhiên xiết chặt, từ xử phạt trước đó cũng có thể thấy được, điện hạ rất quan tâm chuyện có trái với chế độ hay không, mà cách làm này của mình hiển nhiên là có chút đi quá giới hạn.
"Không cần lo lắng, ngươi còn chưa có làm như thế, chỉ có ý nghĩ thì sẽ không bị xử phạt." Đối phương giống như là nhìn thấu ý nghĩ của mình, mỉm cười nói.
Nhưng mà câu nói này cũng làm cho Dude cảm thấy thất vọng, không hề nghi ngờ, điện hạ cũng không tán đồng cách làm này, dù cho thuận lợi trở thành cảnh sát, một khi xử lý tranh chấp bất công thì mình cũng sẽ nối gót tên nhân viên Tòa thị chính đó.
"Ngươi có người nhà không?" Vương tử bỗng nhiên hỏi.
"... Bọn họ đều mất mạng trong trận cướp bóc ở Goldenear City."
"Karusimo thì sao?"
"Hẳn không có." Tuy không hiểu tại sao điện hạ muốn hỏi cái này, Dude vẫn thật thà trả lời: "Nếu như có thì ‘con chuột’ sẽ không đẩy hắn ra làm dê chịu tội thay.”
"Bất cứ một người nào có năng khiếu thì đều được ưu tiên nhận thuê một bộ cư xá, cũng được Tòa thị chính ban bố giấy chứng nhận thân phận, được hưởng tất cả quyền lực lĩnh dân có. Trong đó cũng bao gồm người nhà của bọn họ." Vương tử cười cười: "Hẳn là ngươi cũng hiểu ý của ta chứ?”
Dude giật mình, không khỏi kinh ngạc nói: "Ngài đồng ý để cho ta đưa Karusimo..."
"Dẫn ông lão ấy đến Tòa thị chính đăng ký đi, bọn họ sẽ giúp ngươi sắp xếp."
Hắn nhịn tâm trạng kích động xuống, quỳ xuống, nói: "Điện hạ nhân từ!'
"Đừng có mừng vội, phải giữ vững cảnh giác như hôm nay." Vương tử gật đầu nói: "Nếu như không thể thông qua bài kiểm tra sau, dù cho trở thành người nhà thì các ngươi cũng chỉ có thể ở lại khu ở tạm.”
"Rõ!"
Chuyện vẫn luôn canh cánh trong lòng đã được giải quyết, Dude cảm thấy toàn thân đều nhẹ nhõm không ít, đang chuẩn bị cáo lui thì hắn đột nhiên nhớ tới bài kiểm tra trên giấy. Chần chờ một chút, hắn vẫn không nhịn được hỏi: "Điện hạ, kiểm tra vòng một, có nhiều câu hỏi ta cũng không biết câu trả lời, hoàn toàn là viết lung tung. Tại sao ngài vẫn chọn ta?"
"Bởi vì nó vốn không có câu trả lời chính xác." Vương tử nhếch khóe miệng lên: "Tùy từng người khác nhau mà sẽ có câu trả lời khác nhau, mấu chốt của đợt kiểm tra đó cũng không nằm ở câu trả lời mà là khảo sát trình độ biết chữ và năng lực viết của người đến ứng tuyển. Chỉ cần có đọc hiểu câu hỏi, viết ra ý nghĩ của mình thì chẳng khát nào đã vượt qua được bài kiểm tra này.”