Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 343

Chương 343
Chương 343

"Chủ nhân, tường thành đã bị công phá, chỉ sợ liên quân kiên trì không được bao lâu! Đi nhanh đi!"

Nàng đã có thể nghe được tiếng chém giết phía bên ngoài, đi ra khỏi tháp cao, chỉ thấy ánh hồng hiện ra trong bầu trời đầy mây đen, giống như là máu tươi sền sệt.

"Nhưng muội muội của ta vẫn chưa về."

"Nàng là chiến sĩ Thủ Vệ Quân, không thể nào tự tiện thoát ly phòng tuyến." Kraft càng nói càng lo lắng: "Nếu ngài chết ở chỗ này, chẳng phải sẽ phụ lòng nàng sao!"

Do dự một lúc, rốt cục nàng gật đầu đồng ý: "Ta đã biết."

Trên đường phố, khắp nơi đều là người chạy trốn, vệ binh duy trì trật tự đã tràn ngập nguy hiểm, hòa vào trong dòng người, nàng thân bất do kỷ đi theo mọi người đi đến cửa nam, Kraft vẫn luôn theo sát bên người, sử dụng thân thể rắn chắc khôi ngô bảo vệ nàng không bị đám người hốt hoảng chen ngược lại.

Hoàn toàn là thất bại thảm hại.

Đây chính là kết cục của chúng ta? Nàng nhìn Tháp Thông Thiên sau lưng, đó là nơi cao nhất của thành thị, cũng là khu vực trung tâm của Hội Liên Hợp. Ma quỷ biết bay đã chở Cuồng Ma đánh vào đỉnh tháp, thỉnh thoảng sẽ có một đạo thiểm điện sáng lên, đánh ma quỷ rơi xuống. Nhưng tất cả đều không làm nên chuyện gì —— kẻ địch quá nhiều.

Trải qua hơn trăm năm xây dựng và phát triển, tòa thành thị này biến thành Thánh Thành phồn hòa nhất trên vùng đất bình nguyên màu mỡ này. Mà hôm nay, nó như sắp bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, mấy đời người cố gắng cũng không thể cứu vãn —— giống như đám trẻ con tốn cả buổi sáng để đắp lâu đài cát, chỉ trong chớp mắt là sẽ trở về hỗn loạn và không có trật tự.

...

Đi qua cửa nam, ma quỷ đi vòng chặn đường đã đuổi tới, người còn có thể chiến đấu tự phát tiến lên, cùng nhau tác chiến với vệ binh.

Nhưng đối phương không chỉ có Cuồng Ma, còn Sợ Hãi Ma và Lãnh Chúa Địa Ngục, thực lực hai bên chênh lệch quá xa. Một đợt ném mâu qua đi, hơn mười người nằm ở trong vũng máu, có bị mâu sắt xuyên thủng phần bụng, ruột bốc hơi nóng trượt xuống đống tuyết lạnh lẽo, có bị cắt đứt tay chân, ôm vết thương thống khổ kêu rên.

"Chủ nhân, ngài muốn làm gì?" Kraft giữ chặt nàng.

"Ta cũng có thể chiến đấu." Nàng thở sâu: "Thả ta ra."

"Không được, tầm quan trọng của ngài hơn xa các nàng, ngài không thể…"

"Buông tay!" Ma lực của nàng tuôn ra, hàn khí bốn phía, chấn văng cánh tay của đối phương, sau đó cũng không quay đầu lại, nhanh chân vọt tới trước. Nhìn thấy mặt nạ dữ tợn và vũ khí không ngừng nhỏ máu tươi của kẻ địch các không hơn trăm bước, nàng cảm thấy trái tim mình đang dần dần rút lại. Nhưng ngay cả như vậy thì nàng cũng không chấp nhận tiếp tục ẩn núp sau lưng mọi người —— thân là một trong số phù thủy của Thánh Thành, cho dù có chết thì cũng phải chết trên chiến trường!

"Tránh hết ra!"

Đúng lúc này, một tiếng quát trong trẻo vang vọng chiến trường, một người từ không trung rớt xuống, uyển như thiên thần giáng lâm.

Nàng đưa lưng về phía tất cả mọi người, cao giơ trường kiếm trong tay. Tóc dài màu nâu đỏ như là ngọn lửa, trong nháy mắt đã đốt lên hi vọng trong lòng tất cả mọi người.

"Võ Sĩ Thánh Hữu của Hội Liên Hợp!"

"Nàng là... trên siêu phàm!"

Trong lúc mọi người còn đang bối rối, quang huy bắt đầu lưu chuyển khắp lưỡi kiếm, nhanh chóng biến thân kiếm thành một màu vàng kim chói mắt —— giống như là mặt trời mới mọc, từng đạo quang huy vẩy khắp mặt đất, cả mây đen đỏ sậm trên bầu trời cũng không dám che đậy phong mang của nó, tầng mây bị ánh sáng màu vàng kim chiếu ra vô số tua rua. Khi ánh sáng tăng lên đến đỉnh điểm, người đến vọt lên trước, vung trường kiếm vào ma quỷ đánh tới.

Mọi tiếng động im bặt.

Một sát na đó, thời gian như ngừng lại, khi ánh sáng nóng nuốt hết tất cả giáng lâm, bóng dáng đối phương giống như là một nét chấm phá cuối cùng của ánh rạng đông.

Cuồng Ma cũng được, Lãnh Chúa Địa Ngục cũng được, đều sụp đổ trong ánh sáng này.

Khi nàng mở to mắt thì đất tuyết trước mắt đã hóa thành một vùng đất hoang vu, kẻ địch đang tới gần như chưa từng tồn tại.

Những ma quỷ khác nhìn thấy cảnh này thì không hẹn mà cùng lui về phía sau, cùng lúc đó, nhiều Võ Sĩ Thánh Hữu khác cũng chạy tới, gia nhập chiến trường, truy kích kẻ địch chạy trốn, vòng vây bị đánh vỡ.

"Các ngươi đi mau." Phù thủy cầm kiếm giống như là hao hết toàn bộ thể lực, nàng quỳ một chân xuống đất, thở dốc nói: "Thừa dịp bây giờ, mau chóng rời khỏi nơi này."

"Thế nhưng... đại nhân, chúng ta có thể đi đâu được?" Trong đám người có người hỏi.

Đúng vậy, chúng ta có thể đi đâu? Nàng đắng chát nghĩ, ngay cả một Thánh Thành cuối cùng cũng luân hãm dưới sự tấn công của ma quỷ, mấy vạn người mất mạng, dùng hết tất cả thủ đoạn, các nàng cũng không thể cứu vãn được bại cục.

"Đừng bỏ cuộc, chúng ta còn có hi vọng!" Phù thủy tóc đỏ kiên định nói: "Vượt qua núi lớn, vượt qua dòng sông, đi đến vùng đất man hoang đó."

"Nhưng mà... nơi đó chỉ có một ít hương dã thôn phu lạc hậu."

"Chúng ta có thể đúc lại trật tự, đi thôi, chỉ cần có thể còn sống sót thì chắc chắn sẽ nhìn thấy được ngày thắng lợi!"

...

"Chủ nhân, tại sao ngài không đi theo bọn họ?”

Nàng dẫn một đoàn người tách ra khỏi đám người, vội vàng đi về hướng tây. Ngoại trừ Kraft và thị vệ trong gia tộc, những người còn lại gần như không có sức chiến đấu, đều là tôi tớ và người hầu trong tháp.

"Ta để lại một chút ma thạch và văn kiện mấu chốt trong tháp thí nghiệm trong rừng rậm Dodge, nếu muốn đúc lại trật tự thì những vật này cực kỳ quan trọng với phù thủy, ta muốn đem chúng nó qua bên kia núi!”

"Ma quỷ đuổi theo tới!"

"Thresh, ngươi đi ngăn cản bọn chúng." Kraft hạ lệnh.

"Rõ!"

Nàng cắn chặt răng, cúi đầu đi lên. Những phàm nhân này chỉ có thể ngăn cản bước chân của ma quỷ, hoàn toàn không thể chiến thắng đối thủ, chuyến đi này chỉ sợ sẽ không có bất kỳ hi vọng sống nào. Nhưng nàng nhất định phải vứt bỏ bọn họ, nhanh chóng đi tới mục tiêu.

Chẳng biết tại sao, trên bầu trời xuất hiện điểm lấm tấm đen trắng giao nhau... ánh mắt trở nên mơ hồ.

...

Kraft thở hồng hộc theo sau lưng, cho dù là cường kiện như hắn thì cũng cực kỳ mỏi mệt sau ba ngày bôn ba trên đất tuyết.

Nàng ngắm nhìn sau lưng, đội ngũ hơn ba mươi người bây giờ chỉ còn lại sáu người. Có một ít người nửa đường trốn, còn có chút người bị thương nặng chủ động rời khỏi đội ngũ, nếu như ma quỷ lại đuổi theo tới...

"Yên tâm, chủ nhân, còn có ta." Kraft như là nhìn thấu được ý nghĩ của nàng, an ủi: "Ta sẽ dốc hết toàn lực ngăn chặn bọn chúng."

"Tại sao?"

Hắn hơi sững sờ.

"Tại sao ngươi lại kiên trì đến cùng? Bây giờ trốn đi thì nói không chừng còn có thể tiếp tục sống." Nàng không hiểu, nói: "Chúng ta là phù thủy, cao cao tại thượng, mà ngươi chỉ là một người bình thường, dưới tình huống bình thường thì cũng không nên có ý nghĩ chết chung với chúng ta chứ?”

"Nhưng ngài chưa từng có khắt khe với chúng ta, ta mặc dù không có ma lực nhưng cũng hiểu được rất nhiều đạo lý —— bảo vệ ngài chính là chức trách của ta."

Đằng sau vang lên bạo động, tất cả mọi người biết, thời khắc cuối cùng đã đến.

"Chủ nhân, đi mau, không nên quay đầu lại."

Điểm lấm tấm đen trắng ngày càng nhiều.

...

Nàng lảo đảo đi xuống dưới phòng dưới đất, thu thập tư liệu và ma thạch trên bàn.

Kraft khiến cho nàng có chút khó hiểu.

Trải qua thời gian dài, trong Thánh Thành đều lưu truyền một quan điểm phổ biến, phù thủy là người được thần linh chọn trúng, người không thể ngưng tụ ma lực thì vừa vô tri vừa vô năng, chỉ là ‘đất đai’ để bồi dưỡng bọn họ. Nhưng trên người tên đội trưởng đội thị vệ gia tộc này, nàng nhìn thấy lòng can đảm và sự cứng cỏi, không phải vô năng như mọi người hay nói. Trên thực tế thì bọn họ cũng có một mặt mà phù thủy không thể bằng được, cả hai hợp tác hoàn toàn tốt hơn là đơn phương thúc đẩy —— ít nhất trong tháp đá của nàng là như vậy.

Đã như vậy, tại sao hơn bốn trăm năm trước, đám người sẽ thất bại thảm hại?

Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng rống giận dữ của ma quỷ.

Đáng chết, bọn chúng lại tới nhanh như vậy.

Ánh mắt đã đục ngầu không rõ, vô số điểm lấm tấm bay múa ở trước mắt nàng, gần như sắp lấp đầy toàn bộ tầm mắt của nàng... mà nàng không thể chết ở chỗ này, nhất định phải đem thành quả nghiên cứu của mình mang đi ra ngoài —— vượt qua núi lớn, vượt qua dòng sông, đến vùng man hoang đúc lại trật tự!

Nàng lấy một viên ma thạch hồi âm ra, rót ma lực vào, để nó không ngừng phát ra tiếng cầu cứu.

Theo một tiếng vang thật lớn, cửa gỗ chia năm xẻ bảy, ma quỷ đã phá cửa mà vào.

Hi vọng có người có thể nghe được tiếng mình cầu cứu, nàng khu động ma lực toàn thân, hóa thành sương lạnh phun ra ngoài, Cuồng Ma giơ trường mâu lên, cánh tay nhanh chóng bành trướng. Sau một khắc, mũi mâu tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo bay thẳng tới chỗ nàng.

Nàng kìm lòng không đặng nhắm mắt lại, điểm lấm tấm đen trắng chợt che đậy tất cả, ánh mắt hóa thành một màu đen kịt, tiếng động cũng biến mất. Thân thể không còn cảm thấy rét lạnh, giống như là bao phủ trong một một đám lông nhung thiên nga mềm mại, giống như nàng không phải ở trong tầng hầm u ám mà là nằm trên đồng cỏ ấm áp, thân thể cũng không cảm nhận được đau đớn khi sắp bị đâm xuyên qua.

Mình chết sao?

Qua hồi lâu, trong bóng tối xuất hiện một khe hẹp, sau đó càng ngày càng sáng, nàng thử chậm rãi mở hai mắt ra, đập vào mắt là nóc nhà màu xám mông lung.

Nàng nghe có người nói: "Điện hạ, nàng tỉnh."

………………………………………………………………………………

Bình Luận (0)
Comment