...
"Thế nào?" Roland đặt cây viết trong tay xuống, ngẩng đầu nhìn Nightingale lặng yên xuất hiện trong phòng làm việc.
"Nàng ngủ thiếp đi, vừa ăn một chén cháo lúa mì, khẩu vị coi như không tệ." Nàng đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống vị trí cũ của mình: "Bây giờ đổi thành Sylvia đang giám sát nàng."
"Ừm, như vậy thì tốt."
"Ngươi tin tưởng lời nàng nói sao?" Nightingale hỏi.
"Dù sao Thần Phạt Chi Thạch đã bị tháo xuống, ngày mai hỏi thăm, ngươi có thể phân biệt rõ nàng nàng có nói láo hay không, nhưng mà..." Roland dừng lại một lát: "Ta cảm thấy đa số những gì nàng nói đều là sự thật."
"Tại sao?" Nàng hiếu kỳ nói.
"Ngươi có phát hiện hay không, một người bốn trăm năm trước nhưng dùng cùng một loại chữ viết, cùng một loại ngôn ngữ với chúng ta?" Vương tử chống cằm nói: "Theo lý thuyết, hai khu vực, cách xa nhau một dãy núi tuyệt cảnh, muốn xuất hiện loại tình huống này gần như là không thể nào —— trừ phi hai khu vực vốn có cùng nguồn gốc, hơn nữa lui tới vô cùng mật thiết."
"Nhưng nàng gọi bốn vương quốc lớn là vùng đất man hoang."
"Đây chính là mấu chốt... ta không rõ hơn bốn trăm năm trước nơi này là dáng vẻ gì, có lẽ chỉ là mấy cái thôn xóm rải rác, còn có chút tội phạm bị bị thế giới phù thủy trục xuất đến đây. Sách sử của vương quốc cũng ghi chép, năm tháng thành lập các thành phố lớn chừng hai trăm đến ba trăm năm, hơn nữa nhà chiêm tinh cũng xuất hiện từ thời đại đó." Hắn tràn ngập hào hứng nói: "Ta vẫn rất hiếu kì, những nghiên cứu bình thường không có thành tích, cũng không thành quả, tại sao các nhà chiêm tinh lại có thể được xưng là ‘hiền giả’ như nhà giả kim, bây giờ ta đại khái hiểu được —— Hội Liên Hợp dẫn người còn sống sót đào vong đến biên giới khu vực này, đồng thời mang theo tiếng nói và văn minh của bọn họ. Những người này dung nhập vào dân bản xứ, hỗ trợ bọn họ thành lập nên chính quyền, thành lũy và thành thị."
"Nói như ngươi tận mắt nhìn thấy vậy." Nightingale cười lắc đầu.
"Chỉ có như vậy mới có thể giải thích được tại sao chúng ta lại sử dụng cùng một loại ngôn ngữ với nàng." Roland chân thành nói: "Bởi vì chúng ta vốn có cùng nguồn gốc. Hơn nữa trong bốn trăm năm này, văn minh vẫn luôn được gây dựng lại, không có phát triển chút nào."
"Tốt." Nàng giang tay nói: "Dù sao ngày mai là có thể biết câu trả lời. Nếu như ngươi đoán sai... thì phải cho ta thêm một phần ‘cơm trưa xa xỉ’."
Cái gọi là cơm trưa xa xỉ thật ra là súp ngô đậm đặc, đùi gà nướng và bánh mì kết hợp với kem ly, mỗi tuần phòng bếp chỉ làm một lần.
"Ngươi đoán sai thì sao?"
"Ngươi muốn cái gì cũng được.” Nightingale ngoẹo đầu, hơi hí mắt nói. Gương mặt và cái cổ trơn bóng của nàng tạo thành một đường cong hoàn mỹ, hết sức động lòng người. Dung mạo max điểm, cho dù bày ra động tác gì thì đều có sức hấp dẫn với người khác, bây giờ rốt cục Roland cũng nghiệm chứng được tính chính xác của câu nói này.
"Ta nhớ rồi." Hắn ho khan hai tiếng, dời sự chú ý về trang giấy.
Bởi vì Akesha vừa mới thức tỉnh, Roland cũng không tiện ép buộc đối phương cẩn thận trả lời chính xác tất cả câu hỏi, hoàn toàn là thuận theo ý nghĩ của nàng, nghĩ tới đâu hỏi tới đó, bởi vậy tin tức đạt được cực kỳ hỗn loạn. Công việc của hắn bây giờ chính là sắp xếp lại tin tức trong lời nói của Akesha, cũng tìm ra và hiểu rõ được điểm mấu chốt trong đó.
Không hề nghi ngờ, chuyện lửa xém lông mày hiện tại chính là ma quỷ.
Rốt cuộc thì nguyên nhân nào dẫn đến chiến tranh với ma quỷ, bây giờ tại sao bọn chúng lại hành quân lặng lẽ, những tin tình báo này cực kỳ quan trọng với Biên Thùy Trấn. Chưa từng có một cuộc chiến tranh nào là vô duyên vô cớ, mà sở tác sở vi của ma quỷ không hề giống là vì tài nguyên và mở rộng mới phát động xâm lược, bọn chúng không có chiếm lĩnh vùng đất man hoang, cũng không có cướp giật nhân loại, thoạt nhìn giống như chỉ đơn thuần là vì giết chóc.
Roland còn chú ý tới đối phương nhắc đến "Trận Chiến Thần Ý", chẳng lẽ hai bên được thần linh thụ ý mới triển khai chiến tranh ngươi chết ta sống? Nhưng khi đó giáo hội ngay cả cái bóng cũng không có, đương nhiên cũng không tồn tại chuyện bọn họ tuyên bố thần linh duy nhất, điểm này còn chưa giải thích được thì hắn chưa thể yên tâm được.
Cùng lúc đó, hắn còn phải mau chóng biết rõ ràng văn minh, ăn mặc ngủ nghỉ trong Thánh Thành —— hoặc là nói tình huống cơ sở kinh tế của bọn họ như thế nào, những chi tiết này có thể trợ giúp hắn suy tính nên phát triển văn minh đến trình độ nào, cũng gián tiếp tính ra được thực lực của ma quỷ.
Về phần Hội Liên Hợp, Roland cũng không có để ý lắm, số lượng phù thủy thưa thớt và năng lực không ổn định đã chú định năng lực chiến đấu của tổ chức này sẽ không cao tới đâu. Lịch sử lặp đi lặp lại đã nhấn mạnh điều đó, trước khi xuất hiện chênh lệch lớn thì chiến tranh toàn diện chính là liều mạng tiêu hao, vũ khí cao cấp hiếm thấy cũng không thể vãn hồi sự yếu kém về tổng thể.
Điểm thứ hai chính là ma thạch.
Kết hợp cách nói của Tilly, đặc tính thần kỳ của loại đá này có thể đền bù được nhược điểm năng lực không ổn định, khiến cho phù thủy phát huy ra lực lượng không thuộc về mình, để phụ trợ phù thủy cũng có thể lên chiến trường —— tuy rằng ở trong mắt Roland, cái này hoàn toàn là lẫn lộn đầu đuôi, hắn ước gì có thể biến toàn bộ phù thủy chiến đấu thành phụ trợ, vùi đầu vào trong công việc sản xuất không có ngày kết.
Nhưng mà kỳ quái là Hội Liên Hợp có được đông đảo phù thủy cũng không có áp dụng phương thức này để chiến đấu với ma quỷ mà chọn chế tạo quân thần phạt, chuyện này đúng là có chút khó tin. Chẳng lẽ ma thạch có khuyết điểm gì mà họ không muốn cho người khác biết, hoặc là sản xuất cực kì khó khăn?
Cũng may Akesha chính là một thành viên trong tổ chức Quest, tổ chức này cùng loại với phường giả kim bây giờ, tụ tập được một nhóm phù thủy rất có thiên phú, chuyên môn nghiên cứu ma thạch và ma lực. Roland mơ hồ cảm thấy, hẳn là trong này có tiềm lực có thể đào móc được.
Nghi vấn sau cùng là giáo hội.
Hắn vẽ một vòng tròn trên cột này, liên quan tới lịch sử thành lập và phát triển của tổ chức này, hiển nhiên là không thể lấy được câu trả lời từ trong miệng Akesha. Trước mắt có thể từ đôi câu vài lời mà suy đoán được là giáo hội thành lập sau khi phù thủy chiến bại, bọn họ lấy được bí mật của Hội Liên Hợp, cũng che giấu toàn bộ tin tức liên quan tới phù thủy, biến họ thành hóa thân của ma quỷ. Nếu như xem nhân dân của bốn vương quốc lớn là đời sau của thổ dân, như vậy giáo hội chính là kẻ ngoại lai đích thực, thêm nữa bản thân thổ dân vốn đã không có văn minh, bởi vậy bị lịch sử bị bóp méo và thần dụ lừa gạt cũng không lạ.
Tất cả chỉ vì trước kia tầng lớp phù thủy ức hiếp người bình thường cho nên những dân chạy nạn trốn được mới xem phù thủy là kẻ địch, cứ thế mà trắng trợn săn giết phù thủy trên đại lục này? Roland nhíu mày, nghe có vẻ như hợp tình hợp lý, nhưng... luôn cảm thấy có chút không đúng.
Trong Hội Liên Hợp có không ít Võ Sĩ Thánh Hữu và kẻ siêu phàm, thậm chí là trên siêu phàm... cho dù bọn họ cầm Thần Phạt Chi Thạch cũng không thể nào đánh bại được đối thủ như vậy chứ?
Muốn triệt để xóa bỏ một thế lực mạnh mẽ hơn mình nhiều thì không phải chỉ dựa vào căm hận là có thể làm được, hiển nhiên là trong tình báo đã thiếu mất một tin tức mấu chốt.
"Có vẻ như phù thủy đó không thích ngươi cho lắm." Nightingale bỗng nhiên mở miệng nói.
"Dù sao sống trong một thế giới mà phù thủy đều là người trên người." Roland cười ha ha một tiếng: "Ở trong mắt nàng, chỉ sợ ta cũng không khác gì với cỏ dại ven đường."
"Ngươi không căm ghét nàng?"
"Tại sao phải làm như vậy, nàng cũng chỉ là một người đáng thương bị thời đại vứt bỏ thôi." Hắn lắc đầu: "Ngủ say trong quan tài băng hơn bốn trăm năm, tỉnh lại sau giấc ngủ thì phát hiện thế giới đã hoàn toàn khác, sợ hãi do cảm giác xa lạ này mang tới chắc chắn sẽ khiến cho cho nàng xây một lớp phòng ngự tâm lý. Đợi khi nàng chấp nhận tất cả thì hắn là sẽ tự thay đổi quan niệm.”
"Quả nhiên giống như là cách trả lời của ngươi." Nightingale mỉm cười nói: "Yên tâm, ta sẽ không để cho nàng mạo phạm ngươi dù chỉ một chút.”
………………………………………………………………………………...