Ánh lửa trong lò sưởi âm tường chập chờn, dần dần ảm đạm xuống, Nightingale hiện hình, nhét thêm mấy cây củi vào trong đó. Trong lò lập tức phát ra tiếng vang đôm đốp, ngọn lửa đột nhiên sáng lên.
Roland nhìn cái bóng của cái ly kéo dài, thở sâu một hơi. Tilly đã rời đi được một thời gian, hắn vẫn luôn hồi tưởng lại đối thoại của hai người, thử xem coi có cách nào có thể thay đổi kết quả này hay không, nhưng cuối cùng không có tìm được đáp án —— tín nhiệm là một thứ rất kỳ diệu, ngoại trừ tốn thời gian ra thì những phương pháp khác đều có hiệu quả quá mức bé nhỏ.
"Hóa ra cũng có chuyện mà ngươi làm không được." Nightingale phủi tro bụi trên tay, đi tới, ngồi xuống vị trí cũ: "Rốt cuộc thì hôm đó ngươi đã nói gì với nàng?"
"Một lời nói dối có thiện ý." Roland dựa lưng vào ghế ngồi: "Nàng không chịu tin tưởng cũng rất bình thường." Hắn dừng một chút: "Trước kia ngươi nói mình có một đệ đệ, nếu như hắn bỗng nhiên trở nên khác xưa nhiều, cũng nhấn mạnh mình vẫn là bản nhân, ngươi sẽ tin tưởng hắn sao?"
"Ngươi nói là cái người nhìn như thiên chân vô tà nhưng vừa quay mặt đi thì liền phản bội ta?" Nightingale bĩu môi: "Trong mắt của ta, hắn không khác gì đột biến."
"Được rồi, ta không nên nhắc chuyện này.”
"Không quan trọng, dù sao ta đã thoát khỏi gia tộc Garan, bọn họ đều là người xa lạ mà thôi." Nàng khinh thường nói.
"Ta và nàng đã từng giống người xa lạ." Roland thở dài: "Hoặc là nói ta và mỗi người trong vương cung đều có quan hệ không tốt."
"Nếu như ngươi phiền muộn, không ngại nói cho ta nghe một chút." Nightingale mỉm cười: "Ta rất hiếu kỳ về cuộc sống trong vương cung, cũng rất muốn biết lúc đó tính cách ngươi ác liệt đến cỡ nào mới có thể khiến cho thanh danh hỏng bét truyền đến Silverlight City."
"Nói thực ra thì khi đó ta xấu xa hơn bây giờ nhiều." Roland không nhịn được nhếch khóe miệng lên, chọn vài chuyện cũ trong trí nhớ, kể lại: "Đại khái là kể từ khoảnh khác ta ném nàng vào trong đống vụn thủy tinh thì nàng bắt đầu ghét ta."
"Đúng là rất... xấu." Nàng chặc lưỡi nói: "Nhưng mà ta cảm thấy bây giờ nàng cũng không ghét ngươi."
"Ồ?" Roland nhíu mày: "Ngươi cũng biết?"
"Đương nhiên, không phải nàng nói mấy câu như ‘về tư thì ta cũng rất hi vọng có thể ở lại nơi này, học tập những tri thức thú vị đó’ sao?” Nightingale bắt chước giọng điệu nàng nói: "Nghe giống như là an ủi nhưng sự thật lại là khi nàng nói những lời đó, cũng không phải là nói láo. Nếu quả thật nàng ghét người như trước đây thì kiểu gì cũng sẽ không muốn ở lại đây."
"Ngươi đang an ủi ta sao?" Roland cười nói.
"Nếu như trần thuật lại sự thật cũng được tính." Nàng nhún nhún vai: "Hơn nữa, ta cảm thấy duy trì trạng thái bây giờ cũng rất tốt."
"Tại sao?"
"Nàng đồng ý ưu tiên cung cấp phù thủy cho thị trấn, ủng hộ ngươi đối kháng ma quỷ, như vậy thì cũng có khác gì khi nàng không ở đây không. Nếu như toàn bộ phù thủy ở Đảo Trầm Thụy tràn vào, xuất hiện thêm vài người giống như Ashes thì không phải ta sẽ bận bịu chết." Nightingale ném một miếng cá khô vào miệng, lầm bầm nói: "Không phải mỗi người đều nghe lời giống như Macy."
Roland không khỏi cười ra tiếng: "Nghe cách nói của người thì có vẻ như ngươi đi gây sự với Ashes rồi?"
"A? Không, sao ta lại làm như thế." Nightingale khoát khoát tay: "Chỉ là ngẫu nhiên nhìn chằm chằm nàng, để phòng nàng gây bất lợi cho thành viên của Liên Minh Phù Thủy thôi."
"Thật sao?"
Nàng nghiêng đầu, huýt sáo.
"Không biết có phải là ảo giác hay không." Roland nhìn chằm chằm nàng, nói: "Tại sao ta luôn cảm thấy ngươi rất vui vẻ khi ta bị từ chối?"
"Đó chính là ảo giác." Nightingale khẳng định, sau đó nàng nhìn về phía cổng: "Ừm, lại có người đến." Nói xong thì biến mất.
Đây là kế ve sầu thoát xác? Vừa nghĩ như vậy, bên ngoài phòng làm việc có tiếng đập cửa vang lên.
Roland cảm thấy bất ngờ, bây giờ đã sắp nửa đêm, vậy mà còn có người đến? Hắn đổi một ngọn nến khác: “Vào đi."
Người đẩy cửa phòng ra chính là Akesha.
Chuyện này khiến vương tử không khỏi sững sờ: "Có chuyện gì không?"
Đối phương không nói lời nào, đi đến trước bàn, ngồi xuống: "Nghe nữ sĩ Wendy nói, cho dù là súng kíp có thể khắc chế kẻ siêu phàm hay là hoả pháo tầm bắn kinh người đều xuất phát từ ý nghĩ của ngươi? Mà nguyên lý và phương pháp chế tạo những thứ này đều được ghi lại trong mấy quyển sách mà ngươi viết?”
"Ngươi muốn nói là ‘Cơ sở lý thuyết của Khoa học Tự nhiên’ và ‘Hóa học sơ cấp’ sao? Đúng là trong đó có nguyên lý tương quan, về phần phương pháp chế tạo, đo bị giới hạn độ dài nên không có viết ra." Roland nói: "Dù sao đây chỉ là tài liệu giảng dạy lý luận sơ cấp. Ngươi đến để hỏi ta chuyện này?"
"Chỉ có thành viên của Liên Minh Phù Thủy mới có thể học tập những kiến thức này, đúng không?" Nàng không có trả lời mà hỏi tiếp.
Roland gật gật đầu, trong lòng cũng đoán ra được đối phương muốn nói cái gì.
"Vậy ta xin gia nhập Liên Minh Phù Thủy." Akesha gần như không chút do dự, nói.
"Nhưng Liên Minh Phù Thủy là tổ chức thuộc về Biên Thùy Trấn, ngươi chắc chắn mình sẽ làm việc cho thị trấn sao?" Hắn hiếu kì nói: "Lãnh chúa của nó không phải trên siêu phàm, chỉ là một người bình thường."
"Có thể tạo ra vũ khí đủ để đối kháng ma quỷ thì không thể xem như "người bình thường", cho dù là trong tổ chức Quest thì cũng sẽ có một vị trí cho ngươi." Akesha dừng lại một chút: "Chỉ cần không nguy hại cho phù thủy, không đối địch với người sống sót của Hội Liên Hợp thì ta không ngại... hợp tác với một người bình thường."
Đại khái là do bây giờ muốn nói ra "làm việc cho một người bình thường" vẫn có chút khó với nàng, nhưng mà năng lực tiếp nhận của Akesha đã khiến cho Roland phải lau mắt mà nhìn, có lẽ người làm nghiên cứu luôn có thể nhanh chóng tiếp thu sự vật mới. Hắn nhịn ý cười nơi đáy lòng xuống: "Ta vốn tưởng rằng ngươi sẽ đi theo Tilly đến Đảo Trầm Thụy, nơi đó là một thành thị do phù thủy xây dựng."
"Một chỗ chỗ tránh nạn để trốn tránh giáo hội đuổi bắt mà thôi." Nàng lắc đầu: "Ta đã hỏi thăm họ rồi mới đưa ra quyết định này, hơn nữa những thành thị do phù thủy thống trị, trước lúc đóng băng ta đã gặp quá nhiều, bây giờ bọn chúng đều chôn vùi trong bụi bặm. Không chiến thắng ma quỷ thì không có chút ý nghĩa nào, ta hi vọng có thể nhìn thấy hi vọng thắng lợi ở chỗ này."
"Ngươi sẽ." Roland gật đầu nói: "Nhưng mà không đối địch với Hội Liên Hợp... điều này ta không thể cam đoan. Bởi vì có thể nó cũng không tiêu vong mà là đổi một cái tên khác, che giấu mình."
"Cái gì?" Akesha sững sờ.
"Ta cẩn thận ngẫm nghĩ những lời ngươi nói, dù cho thất bại, thoát khỏi Taqira, Hội Liên Hợp cũng có được trên siêu phàm và một nhóm Võ Sĩ Thánh Hữu, ở mảnh đất chưa khai hóa khắp nơi đều là thổ dân này, khả năng hoàn toàn đoạn tuyệt tin tức không lớn, trừ phi chính họ muốn làm như vậy." Roland trầm giọng nói: "Rất có thể giáo hội chính là hóa thân của Hội Liên Hợp —— cũng không phải là do người bình thường cướp đi quyền lực và phương pháp chế tạo quân thần phạt từ trong tay các phù thủy, mà là chính phù thủy biến Hội Liên Hợp thành tổ chức săn bắt phù thủy. Kể từ đó, các nàng mới dễ dàng chế tạo quân thần phạt hơn."
"Ngươi nói là... tình cảnh bi thảm, bị áp bách và săn giết mà phù thủy phải chịu bây giờ đều là do Hội Liên Hợp làm?" Nàng khó có thể tin nói.
"Ta không thể xác định, chỉ là một phỏng đoán." Roland đứng dậy, đi đến trước tủ sách, rút mấy quyển sách bìa đen nặng nề đưa đến trong tay nàng: "Trong những sách này có biên niên sử mà giáo hội tự mình sáng tác, cũng có lịch sử của bốn vương quốc lớn mà chiêm tinh gia ghi lại, ngươi có thể tham khảo. Cho dù như thế nào thì bây giờ giáo hội cũng đã là kẻ địch của chúng ta, cũng là đối tượng sau này nhất định phải tiêu diệt."
"Nếu như ngươi quyết định đứng bên phù thủy, cùng ta đối kháng ma quỷ, Liên Minh Phù Thủy hoan nghênh sự gia nhập của ngươi."
………………………………………………………………………………...