Roland bị Nightingale lôi từ trên giường xuống.
Khi biết được cha của Nanawa Pine tìm tới tận nơi, ban đầu Roland hết hồn, nhưng sau đó nhanh chóng hiểu được đây là cơ hội ngàn năm một thuở. Nếu muốn cô bé ở lại trợ giúp cho cả thị trấn chống lại Tháng của Quỷ, nhất định phải tìm cái lý do hợp lý để cả nhà Pine ở lại Bentham qua mùa đông.
Vốn đây là chuyện cực kỳ khó giải quyết, danh tiếng của tứ hoàng tử đã chạm đến tận đáy trong giới quý tộc, thêm vào mối quan hệ căng thẳng với pháo đài Epopee dẫn đến những quý tộc ở phía đông của pháo đài rõ ràng là không ở lại thị trấn. Roland cũng chưa bao giờ cân nhắc việc hợp tác với giới quý tộc ngay từ đầu, họ có thể am hiểu tranh quyền đoạt lợi, nhưng họ không thích hợp kề vai chiến đấu.
Hắn nhanh chóng mặc trang phục đàng hoàng, rửa mặt qua loa, đi tới phòng tiếp khách.
Tigul Pine bị thân vệ giữ lại trong thời gian khá dài đã nổi giận đùng đùng, nhìn thấy hoàng tử, ông ta lập tức liền đứng lên.
- Điện hạ, con gái của thần ở đâu rồi?
Đây là Roland lần đầu tiên nhìn thấy cha của Nanawa. Thân hình ông ta tráng kiện, vóc dáng không cao, một đám râu quai nón trên mặt có vẻ thô kệch vô cùng. trên mặt một vòng râu quai nón có vẻ thô kệch vô cùng. Ông mặc một chiếc áo vải bông dài bó sát người, phía trên quần da có một cái túi đeo hông. Thoạt nhìn trông giống một bác thợ săn hơn là một quý tộc.
- Cô bé ổn, ngài Pine à…
- Vì cái gì vệ binh của ngài cho nó vào mà lại cản thần ngoài cửa thế? – Giọng Tigul sang sảng:
- Thần cần một lời giải thích, thưa điện hạ! Hãy cho con gái ra gặp thần đi!
Đây là chuyển biến gì vậy?
Roland ngơ ngác, hắn tưởng tượng hình ảnh người cha biết con gái mình bất hạnh trở thành nữ phù thủy, hoặc là ra sức van nài để tìm kiếm tin tức hắn giấu diếm, hay là dứt khoát giải quyết vấn đề này với hắn. Nhưng cách Pine hùng hổ dữ dằn chẳng màng thân phận quý tộc thì quả làm cho hắn bất ngờ.
Còn vệ binh tại sao lại rộng cửa cho Nanawa vào đây, hoàn toàn là bởi vì bản thân hắn đã dặn từ trước. Ba ngày cô bé sẽ đến chơi với Anna một lần, tất cả vệ binh đều nhẵn mặt với cô bé.
Sau một lúc đắn đo, Roland ra lệnh cho hầu gái mang Nanawa đến.
Mặc kệ đối phương có vô lễ cỡ nào, ông ta vẫn là cha của Nanawa, hay là hai người nên bàn bạc trước nhỉ? Nếu như ông ta bộc lộ ý muốn hiến Nanawa cho Giáo Hội hay chối bỏ cô bé, bản thân hắn sẽ can thiệp cũng không muộn mà.
Nanawa đi theo sau Anna.
Nhìn thấy con gái trong nháy mắt, sự nôn nóng trong mắt Tigul Pine biến mất, ông lập tức giang hai tay, hướng Nanawa hô:
- Nhanh đến chỗ cha đi nào.
Nhưng cô bé chẳng qua là trốn sau lưng Anna, lộ ra nửa cái đầu:
- Cha sẽ bán con cho Giáo Hội sao?
- Khụ...con đang nói cái gì, con bé khờ dại kia, Giáo Hội không thu nhận đứa ngốc như con đâu, mau về nhà với cha nào.
Phản ứng này để Roland có chút nghĩ không ra, theo như cách Nightingale nói, khi Nanawa thi triển ma lực bị cha cô bé thấy được nên mới hoảng hồn mà chạy tới lâu đài trong tìm Anna, cha cô bé thì đằng đằng sát khí đến đây tính sổ.
Nhưng hiện tại xem ra, trong ánh mắt của Tigul nhìn con gái chỉ có quan tâm và cưng chiều, hoàn toàn không giống như là loại tình cảm căm hận của người thường với nữ phù thuỷ.
Có phải mình nhầm lẫn gì không?
Roland do dự một chút, quyết định mở rộng câu chuyện ra:
- Ngài Pine, con gái của ngài là phù thủy, ngài cũng biết rồi đúng không.
- Ngài nói cái gì điện hạ, thần nghe không hiểu. - Tigul giậm chân một cái, đi lên phía trước muốn túm tay Nanawa, lại bị Anna nghiêng người cản lại.
- Cha ơi, con đã biến thành phù thuỷ rồi...Thật sự xin lỗi cha. - Nanawa nói lí nhí.
Tigul cuối cùng có chút nóng nảy:
- Đừng nói nhảm nữa! Phù thủy cái gì, chắc là thằng cha Karl kia dạy hả, nếu sớm biết điều đó cũng không cho con đến học viện làm cái gì, ngay cả Giáo Hội cũng chẳng chứa chấp đồ vô dụng vậy đâu!
Nghe đến đó, trong lòng Roland bỗng nhiên vỡ lẽ, có thể ông ta đã có ý che giấu tất cả hành động của Nanawa là vì hiểu lầm bản thân mình chăng?
Cho nên hồi nãy, khi không nhìn thấy con gái, ông ta mới có thể nôn nóng bất an như thế.
- Anna.
Hắn hướng sang nữ phù thuỷ nháy mắt một cái, người phía sau gật đầu, nàng quay sang đối mặt với Tigul đang muốn lôi Nanawa, đưa tay phải ra. Một ngọn lửa từ lòng bàn tay dâng lên, cao vọt quá đầu ông ta.
Tigul mở to hai mắt nhìn, hoang mang lui về phía sau vài bước, Nanawa cũng hết hồn ôm lấy cánh tay Anna:
- Chị Anna, không nên!
- Điện hạ, đây là…!
- Như ngươi chứng kiến tại chỗ, cô ấy cũng là nữ phù thuỷ, y hệt con gái của ngươi vậy. - Roland mở tay ra nói.
- Nguyên nhân Nanawa có thể tự do ra vào lâu đài cũng không phải giống như ngươi nghĩ, hiện tại chúng ta có thể nói chuyện rõ ràng hơn rồi chứ?
Tigul lúc này giống như trong mộng giật mình tỉnh giấc vậy. Bèn “à” lên một tiếng:
- Điện hạ, thần. . .
- Ngồi xuống nói chuyện cái đã. - Roland chỉ vào cái bàn:
- Uống trà trước đã nào.
Hóa ra là vậy, trong lòng hắn thở dài, thanh danh của mình kém thế này sao, tệ đến nổi không buông tha cả con nít. Biểu hiện vô lễ ban đầu của ông ta hiện tại Roland đã hiểu hết rồi. Chẳng qua đó là một người cha quan tâm con, thấy con mình chạy vào lâu đài lãnh chúa mà vệ binh mở rộng cổng như chuyện thường ngày, điều đó có nghĩa là gì?
Nếu như đổi lại là mình, có khi nhen nhóm ý định tay không đập luôn cả lâu đài cũng nên.
Còn chuyện liên tục bác bỏ con mình là phù thủy có ý nghĩa càng rõ ràng hơn. Tigul lo lắng hoàng tử dùng lý do Nanawa đã sa đọa, cần được thanh tẩy để từ chối và khống chế cô bé. Riêng bản thân ông ta căn bản chả quan tâm con gái cưng của mình có phải là phù thủy hay không.
Tigul do dự nửa ngày, cuối cùng vẫn đặt mông ngồi xuống, nâng tách trà lên uống ừng ực rồi chùi miệng, nét mặt có chút xấu hổ:
- Xin lỗi, là thần thất lễ. Xin hỏi ngài khi nào biết con gái của ta trở thành... phù thuỷ vậy?
- Bắt đầu mùa đông lúc trước. Người đầu tiên phát hiện cô bé cũng không phải ta, mà là thầy Karl Valbert của cô bé. Bởi vì có quan hệ bạn bè với Ana nên ông ta gởi gắm Nanawa cho ta, hy vọng ta có thể bảo vệ cho cô bé.
Roland giải thích thật rõ ràng:
- Trong nửa tháng nay, lúc cô bé rảnh rỗi sẽ đến lâu đài luyện tập năng lực. Tiện thể nhắc luôn, năng lực của con gái ngươi là Chữa Trị.
- Hóa ra là thế này. . .- Tigul gãi đầu một cái.
- Giờ thì thần hiểu vì sao con mèo kia có thể đột nhiên chạy nhảy được.
- Mèo à?
- Khụ khụ, kỳ thực cũng không có gì đáng nói. Lúc thần về nhà thấy con bé ôm một con mèo bị xe ngựa đụng ngồi ở cửa. Ban đầu thần còn có ý định hù con bé một chút, không nghĩ tới con bé thấy thần liền bỏ chạy, con mèo kia cũng vùng lên giống vậy, rõ ràng nó mới bị đụng gãy chân.
Rồi ông nhìn Nanawa và Anna một cái:
- Hai đứa là bạn à?
Khi Anna vẫn chưa bày tỏ thái độ gì, đầu của Nanawa đã gật lia gật lịa rồi.
Biểu cảm của Tigul giãn ra mấy phần.
Roland thấy thế bèn hỏi:
- Xem ra ngươi không cho phù thủy là thứ xấu xa bị ma quỷ dụ dỗ à.
- Con gái của thần dĩ nhiên không phải hạng người tà ác gì cả! - Ông ta chắc chắn như đinh đóng cột:
- Dù con bé biến thành cái gì đi nữa, thần cũng không bao giờ nghi ngờ về điều đó!
Quả thật một trời một vực với cha của Anna, Roland không khỏi vỡ lẽ ra nguyên nhân vì sao Nanawa không bao giờ buồn rầu lo lắng, nụ cười luôn thường trực trên môi. Gia đình như vậy với một đứa trẻ chẳng khác chi một chiếc nôi ấm áp.
- Ta cũng không cho là vậy, ngài Pine à.
Hoàng tử trực tiếp nói thẳng:
- Năng lực của con gái ngươi đối với người bị thương có ý nghĩa phi phàm. Ta hy vọng cô bé có thể ở lại thị trấn Bentham, trợ giúp ta cùng chống lại Tháng của Quỷ.
Tigul thoáng do dự:
- Điện hạ, xin thứ cho thần phải từ chối, khi Tháng của Quỷ ập đến, ở đây sẽ hoàn toàn nguy hiểm, thần không thể ở lại thị trấn được.
Lãnh địa Tigul Pine được phân không thuộc về khu vực của thị trấn Bentham, bởi vậy dù cho bản thân hắn là hoàng tử, cũng không thể trực tiếp ra lệnh cho ông ta. Nhưng nếu sẵn lòng trò chuyện, Roland sẽ không sợ không thuyết phục được ông.