Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 366

Chương 366
Chương 366

Khi tuyết lớn của Tà Ma Chi Nguyệt rơi xuống, sông Xích Thủy đã trở thành con đường đi duy nhất trong toàn bộ Tây cảnh.

So với thuyền buồm cỡ nhỏ trước đó, thể tích của The Lionheart còn rộng rãi hơn nhiều, có thể dung nạp một cái phòng bếp đơn giản, cho dù là đang đi đường thì cũng có thể ăn được đồ ăn nóng hổi.

Phòng ngủ của hắn đương nhiên là phòng đơn mà công tước thường ở, nằm ở đuôi thuyền, cùng loại với tháp canh của thuyền biển, có thể nhìn qua cửa sổ để thấy được dòng sông không ngừng chảy dưới chân và mấy tảng băng nổi thỉnh thoảng trôi qua.

"Đại nhân, súp trứng mà ngài muốn." Kỵ sĩ đưa cái hũ và bát sứ đến phòng của hắn.

"Vất vả rồi." Pelor gật đầu nói: "Ngươi cũng ngồi xuống uống một chén đi, ủ ấm thân thể."

Từ khi vương tử điện hạ áp giải toàn bộ kỵ sĩ của bốn gia tộc lớn khác đến Biên Thùy Trấn, cũng thông báo không chấp nhận chuộc thân, chuyện thứ nhất mà những quý tộc đó làm chính là đưa luôn người nhà của những kỵ sĩ đó qua, đất đai trống ra thì dùng để mời chào kỵ sĩ mới hoặc là nuốt mất.

Chỉ có gia tộc Lonicera không có gặp quá nhiều tổn thất trong cuộc chiến tranh này, ngược lại còn mượn đại diện cứ điểm Epic nhanh chóng lớn mạnh, bây giờ đã vững vàng vượt qua bốn gia tộc lớn, còn có được một đội kỵ sĩ tương đối hoàn mỹ. Kỵ sĩ Seth bên cạnh chính là một thành viên trong đội, mặc dù không nổi tiếng như Dawn nhưng cũng xem là một vị tương đối xuất sắc trong số kỵ sĩ trẻ tuổi.

"Vâng." Hắn cười cười, mở nắp hũ ra, rót canh cho Pelor: "Nhưng mà... đại nhân làm như vậy được không?"

"Ngươi muốn nói phù thủy?"

"Ừm, tuy nói giáo đường bị đốt rụi, nhưng xây lại một cái cũng không khó, một ngày nào đó giáo hội sẽ trở lại Tây cảnh, ngài chỉ cần quăng toàn bộ trách nhiệm cho tứ vương tử, bọn họ cũng không thể nói gì. Nhưng ngài cứu một phù thủy ngay trước mặt dân chúng, còn bắt tín đồ của giáo hội..." Kỵ sĩ do dự một chút: "Như vậy tương đương với công khai chống lại giáo hội."

"Nếu xây lại một cái cũng không khó, tại sao mảnh đất đó vẫn là một vùng đổ nát?" Pelor thổi thổi súp trứng hương thơm ngào ngạt: "Giáo hội sẽ không trở lại Tây cảnh được."

Seth chớp mắt mấy cái, có vẻ như không quá tin tưởng kết luận này.

Đợi đến súp trứng hơi nguội, hắn uống một ngụm nhỏ, thỏa mãn thở ra một hơi khí trắng: "Làm một người quản lý, chuyện quan trọng nhất chính là hiểu được ý đồ thật của người đứng đầu. Điện hạ phổ biến giáo dục ở cứ điểm, bắt đầu dùng Biên Thùy Trấn huấn luyện tân binh, trình diễn hí kịch có ý nghĩa rõ ràng, hiển nhiên là muốn suy yếu sức ảnh hưởng của giáo hội đến thấp nhất. Nếu ta nhờ điện hạ mới trở thành người quản lý cứ điểm, đương nhiên phải tuân theo ý của hắn mà quản lý cứ điểm, nếu như ngay cả chuyện này cũng nhìn không ra thì sợ là hắn sẽ lập tức đổi ta thành người khác." Pelor nhún nhún vai: "Không cho xây dựng lại giáo đường chỉ là tiện tay mà thôi —— hẳn là thợ đá và thợ mộc đều bị cảnh cáo, cho dù có tín đồ muốn tự dựng thì những ‘con chuột’ cũng sẽ khiến cho mấy người không thể khởi công được."

"Nhưng mà giáo hội —— "

"Vương tử điện hạ đã làm như vậy thì có nghĩa là hắn hoàn toàn không sợ giáo hội trả thù, hoặc có thể nói là hắn có lòng tin chặn giáo hội ở ngoài cửa, nếu như bọn họ còn có thể đặt chân đến Tây cảnh thì chỉ có thể nói rõ điện hạ thất bại. Hắn thất bại, ta cũng không thể nào ngồi trên chủ tọa thành bảo cứ điểm, đạo lý này hẳn là ngươi cũng hiểu."

"Ngài cho rằng tứ vương tử có thể chiến thắng đại quân của giáo hội?" Seth kinh ngạc nói.

"Ai biết được." Pelor cười lắc đầu: "Một năm trước, chỉ sợ sẽ không ai cho là hắn có thể ngăn cản được đoàn kỵ sĩ của công tước Ryan." Hắn đứng dậy nhấc cái hũ lên: "Ta đi xem cô gái nhỏ đó một chút, có lẽ nàng cũng đói bụng."

...

Nữ hài tên là White Paper.

Chắc chắn, chỉ có mấy đứa trẻ lang thang mới sử dụng tên tùy ý như vậy.

Từ khi lên thuyền, nàng ở trong khoang dưới boong tàu không nói lời nào, dù cho bị lạnh đến ngón tay đỏ bừng, toàn thân run lẩy bẩy, nàng cũng không có nói tiếng nào. Để cho an toàn, Pelor đeo Thần Phạt Chi Tỏa lên cho nàng, dù sao điện hạ có tuyên truyền phù thủy không khác người bình thường như thế nào thì hắn cũng sẽ không hoàn toàn tin tưởng loại người có được lực lượng không thể tưởng tượng nổi như vậy sẽ giống như người bình thường —— cho dù là một cử chỉ vô tâm cũng có thể tạo thành tổn thương cho mình.

"Tại sao không dùng võng?" Pelor chỉ chỉ cái chăn treo trong khoang ——không gian của buồng nhỏ trên tàu có hạn, bình thường các thủy thủ đều sẽ ngủ ở trên võng, trên đó có vải đay thô, tuy không thể nói dễ chịu nhưng ít nhất có thể giữ ấm.

"Sẽ làm bẩn." Nàng nói nhỏ.

"Thủy thủ cũng không có sạch sẽ hơn ngươi bao nhiêu." Hắn tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống: "Lần này cần đi suốt ba ngày, ngươi định vẫn ngồi như vậy? Chỉ sợ còn chưa tới Biên Thùy Trấn thì ngươi sẽ chết ở trên đường."

"Biên Thùy Trấn?" White Paper ngẩn người.

"Không phải ta đã nói với ngươi sao? Đến một chỗ thích hợp cho phù thủy ở." Pelor mở cái hũ ra: "Đến, uống xong canh nóng, sau đó nằm lên võng đi."

Lần này bé gái không có từ chối, có thể thấy nàng đói muốn chết rồi, ôm lấy cái hũ trực tiếp uống, cũng không sợ bị bỏng lưỡi.

Pelor lắc đầu, thân thể của nàng gầy đến giống như con khỉ, tóc dơ bẩn tới bết lại, quần áo đại khái là nhặt được ở đâu, trên đó đã rách mấy lỗ —— nhìn từ ngoài thì không khác gì mấy đứa trẻ lang thang ở cứ điểm.

"Bé trai bảo vệ ngươi là ai?" Hắn hỏi: "Là bạn của ngươi?"

"Snake Tooth, hắn... thường... đem một ít thức ăn đến cho chúng ta." White Paper nuốt nước canh, sau đó thè lưỡi, nói năng lúng búng: "Chỉ cần ta đi với các ngươi, các ngươi... sẽ không bắt hắn đi chứ? Hắn không phải... là phù thủy."

"Đương nhiên." Pelor mặt không chút thay đổi nói: "Hắn chỉ là râu ria.”

"Thường xuyên đem thức ăn" câu nói này khiến cho hắn có chút bất ngờ, trong khu ổ chuột sẽ rất ít khi xuất hiện người như vậy, đồ ăn không đủ khiến cho cướp đoạt lẫn nhau thì thường xảy ra —— khi mình cũng không sống nổi, sao có tâm tư quan tâm những người khác. Hơn nữa Snake Tooth, cái tên này... có chút giống phong cách của ‘con chuột’.

Nghĩ như vậy, hắn không khỏi hỏi thêm một câu: "Ngươi mới vừa nói "chúng ta" —— trừ ngươi ra thì còn có những phù thủy khác sao?"

"Không có." White Paper lắc đầu: "Tất cả mọi người đều là trẻ mồ côi xung quanh."

Câu trả lời này khiến cho Pelor hơi yên tâm: “Vậy tên buôn thần bán thánh đó nói giúp dân dọn tuyết là như thế nào? Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy có phù thủy dám dùng năng lực của mình trước mặt mọi người."

"Snake Tooth đề nghị, hắn nói ta có thể giúp cư dân nhanh chóng dọn hết tuyết đọng trên nóc nhà, đồng thời đổi lấy chút đồ ăn, như vậy có thể để cho tất cả mọi người không đói bụng. Rạp hát diễn câu chuyện của phù thủy suốt ngày, bây giờ mọi người cũng đã không e ngại phù thủy, chỉ cần ta chịu làm thì hắn có thể đi tìm mấy người lớn đó bàn thử."

Thì ra là thế, Pelor không nhịn được nhếch khóe miệng lên, cái tên này đúng là thú vị, còn biết lợi dụng tài nguyên trong tay, nhưng hắn không khỏi quá coi thường ảnh hưởng của giáo hội: "Vậy ngươi đổi được đồ ăn không?"

"Ừm..." White Paper cúi đầu: "Ta quét ba cái nóc nhà, có một nhà đuổi ta ra ngoài, hai nhà khác cho ta nửa cái bánh mì và một cái bánh nướng. Nhưng mà đến nhà thứ tư..."

Thì gặp người phụ nữ tràn đầy hận ý đó, Pelor vỗ vỗ đầu của nàng: "Uống xong thì nghỉ ngơi cho tốt, chờ đến cơm chiều thì ta sẽ phái người đến thông báo cho ngươi."

Ba ngày sau đó, The Lionheart đã tới bến tàu của Biên Thùy Trấn.

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment