Ba ngày sau đó, Roland nhận được câu trả lời chắc chắn từ trưởng tử Lonicera.
"Ta nguyện tiếp tục làm việc cho ngài, gia tộc Lonicera cũng sẽ như thế." Hắn khom người nói: “Ta sẽ thuyết phục phụ thân của ta, hắn và những người khác... không giống nhau lắm."
"Thật sao?" Roland cảm thấy tâm tình vui vẻ: "Như vậy thì tốt."
"Những ngày gần đây, ta tận mắt nhìn thấy lãnh địa của ngài đã thay đổi kinh người... đại khái đây mới là thành thị mà ta kỳ vọng." Pelor nói thẳng: "Nếu như có thể làm cho Lonicera cũng trở nên phồn hoa như thế, chắc chắc phụ thân sẽ không để ý chuyện gia tộc và thành mới hợp làm một thể."
Câu nói này khiến cho vương tử hơi xúc động, mục đích ban đầu hắn kêu đối phương đến chỉ có hai: Một là gặp mặt trực tiếp để bàn chuyện quan trọng như vậy thì có thành ý hơn, hai là quan sát thái độ của đối phương, không ngờ còn có thể tạo được hiệu quả này. Hắn gật gật đầu: "Đương nhiên, chỉ cần đợi một thời gian, mỗi một vùng đất trong Greyfort đều có thể biến thành chỗ an cư thoải mái dễ chịu cho nhân dân."
"Như vậy ta sẽ nhanh chóng khởi hành trở về cứ điểm, nói tin tức này lại cho phụ thân."
"Còn bốn gia tộc lớn khác và toàn thể quý tộc ở Tây cảnh." Roland bổ sung: "Phàm là gia tộc nào chấp nhận điều kiện này thì thành mới đều sẽ không kể hiềm khích lúc trước, thu nhận bọn họ. Ngươi có thể tổ chức tiệc ở thành bảo cứ điểm, truyền bá ra."
"Ý của ngài là để cho ta thông báo cho bọn họ?" Pelor giật mình.
"Không sai." Vương tử cười nói: "Lần này... ngươi đảm đương đại sứ của ta đi."
"Tuân mệnh, thưa điện hạ." Trưởng tử Lonicera xoa ngực hành lễ, nói.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, Roland gọi hắn lại: "Đúng rồi, chuyện phù thủy ngươi làm rất khá, bây giờ đã không cần che che lấp lấp nữa. Phổ cập giáo dục làm đến bây giờ, người vẫn còn ôm chờ mong với giáo hội, chấp mê bất ngộ thì có thể thanh trừ hết ra khỏi Tây cảnh. Cụ thể làm thế nào thì ngươi tự quyết định."
"Vâng."
Pelor Hormones cáo lui, sau đó Roland duỗi lưng một cái, tiếp tục lật xem thống kê tình hình chung của các hạng công trình của Tòa thị chính.
Bị tuyết lớn ảnh hưởng, đại lộ vương quốc đình công, xây dựng khu ở mới cũng giảm tốc độ, gần như chỉ làm sửa chữa trong nhà. Cũng may trước khi Lian đi thì đã xây dựng một đống hầm trú ẩn, thỏa mãn được nhu cầu cho những dân chạy nạn đến sau, cho dù nhân số dân chạy nạn tiếp tục gia tăng thì cũng chỉ nhét thêm người vào từng cái hầm trú ẩn là được —— đây là ưu điểm của giường sưởi chung.
Theo lời Bộ xây dựng nói, trước mắt có hơn sáu mươi phần trăm công nhân đang trong trạng thái thất nghiệp, chuyện này khiến cho một vài chiêu mộ tạm thời của Tòa thị chính ban bố trở nên quý hiếm, ví dụ như là dọn dẹp tuyết đọng trên đường đi, lò cao, khu vận mỏ vân vân. Nếu như ở những thành thị khác, khi tà nguyệt mà còn có nhiều người nhiệt tình làm việc như vậy thì đã là một hiện tượng không thể tưởng tượng nổi, phải biết mùa đông là thời gian bình dân khó khăn nhất, đa số người đều nấp trong nhà, dựa vào lương thực tích trữ trong mùa thu sống qua ngày mới là trạng thái bình thường. Nhưng mà ở trong mắt Roland, thấy nhiều sức lao động để đó không dùng như vậy thì luôn cảm thấy không cam lòng, trong lòng thầm tính toán có lẽ mình nên làm gì đó, sử dụng toàn bộ bọn họ mới tốt.
Dù sao Thương Hội Margaret đã kéo đi một đám máy hơi nước cuối cùng của năm nay, tiền và lương thực trong tay Tòa thị chính đều cực kỳ dư dả, hắn có một đống kế hoạch có thể áp dụng.
Nghĩ như vậy, Roland sai thân vệ gọi bộ trưởng Bộ xây dựng Kal Vanburt.
Nói cho hắn biết ý nghĩ của mình, sau đó Kal không nhịn được mở to hai mắt nhìn: "Ngài muốn cho thợ đá và thợ gạch đóng thuyền cho ngài?"
Hắn gật gật đầu, nghiêm trang nói: "Không sai, địa điểm thiết lập ở gần bến tàu, dùng gỗ làm thành nhà máy tạm thời, trong phòng đốt mấy chậu lửa để bảo đảm nhiệt độ, sau khi đóng xong thì có thể đẩy luôn xuống nước."
"Nhưng mà điện hạ, bọn họ biết đóng thứ này sao?"
"Đương nhiên là biết, giống như là xây dựng cao ốc phù thủy." Roland rút trang giấy ra, vẽ sơ đồ, nói: "Đóng khuôn, đặt thanh thép, đổ bê tông... ta sẽ đích thân hướng dẫn ngươi cách đóng con thuyền đầu tiên, sau đó ngươi sẽ chịu trách nhiệm giám sát các con thuyền tiếp theo, như vậy tất cả công nhân đều được sử dụng.”
Kal nhìn sơ đồ phác thảo với vẻ khó hiểu: "Đây là... cái chậu?"
Hắn không nhịn được nhếch khóe miệng lên: "Không sai, một cái bồn xi măng lớn."
Bởi vì Kal cũng không có tham dự đóng The Town, bởi vậy có ý nghĩ như vậy cũng không kỳ quái. Trên thực tế, trong quá trình phát triển dài dằng dặc của thuyền, từng thay đổi hình dạng mấy lần, thậm chí trước sau còn không có quá nhiều chỗ giống nhau. Để Roland thiết kế một chiếc thuyền gỗ xương rồng cổ điển, đương nhiên là hắn không biết gì cả, nhưng mà nếu đóng thuyền xi măng thì cơ bản không khác gì dùng bùn nặn một cái mô hình, chỉ cần có khuôn là được. Thuyền thép cũng giống như thế, bởi vì kỹ thuật mối hàn tiến bộ, hiện đại, đa số thân tàu đã bỏ cách đóng xương rồng mà thay vào đó là các đoạn thép hộp được nối với nhau, phần đáy sẽ là phần chịu lực, không cần phải biết cách đóng thuyền gỗ trước.
Liên quan tới một nhóm thuyền xi măng mới, hắn đã suy tính rất lâu —— cho dù là khai thác tài nguyên than đá ở núi tuyết gần đó hoặc là vận chuyển dân chạy nạn đều cần một nhóm thuyền nội hà có tải trọng tương đối cao chấp hành nhiệm vụ, bởi vậy, thiết kế thuyền đáy bằng với mức ngập nước thấp vẫn là lựa chọn phù hợp nhất. So với thiết kế bảo thủ như The Town, thân thuyền của thuyền mới có thể sâu một chút, bảo đảm tải trọng và tính ổn định, đồng thời đề cao tốc độ. Đồng thời vì giảm bớt độ khó đóng thuyền, cuối cùng Roland quyết định chọn hệ thống động lực bánh xe máy chèo, cái này đã được thí nghiệm trên thuyền gỗ, đám thợ thủ công càng dễ làm hơn.
"Điện hạ, ngươi tính điều bao nhiêu người làm cái... thuyền xi măng này?" Kal ngập ngừng hỏi.
"Triệu tập tất cả công nhân thất nghiệp lại đi, giống như dựng khu nhà ở, có thể một lần khởi công mấy chiếc."
Kể từ đó, cho dù máy hơi nước do nhà máy mới lắp ráp không bán được thì cũng có đất dụng võ. Khu hầm lò cũng có thể không đình công, tiếp tục nung xi măng, có thể nói một công nhiều việc. Đợi đến năm sau, nếu có thể có được một đội thuyền xi măng quy mô khổng lồ, Đệ Nhất Quân cho dù tiến công chỗ nào cũng được bảo đảm về mặt hậu cần.
Dặn dò xong chuyện này, Roland định đến vườn hoa sau thành bảo xem.
Nơi mà Foliage trồng cây ô liu và cây nho để cung cấp chỗ che gió cản tuyết, nếu như rảnh rỗi thì bình thường các phù thủy đều sẽ luyện tập năng lực trong vườn hoa, White Paper mới tới, hẳn cũng không ngoại lệ.
Nghe Wendy báo cáo, năng lực của nàng cũng không giống như điều chỉnh, khống chế nhiệt độ, cũng không giống phục hồi vật chất lại nguyên trạng, ngoại trừ nước ra thì đối với những vật thể khác có hiệu quả ảnh hưởng rất nhỏ, chuyện này khiến cho Roland cảm thấy rất là tò mò. Bây giờ đã qua ba ngày, hẳn là cô gái nhỏ sẽ khiếp đảm sợ người lạ không giống như lúc mới đến, không bằng đi tự mình quan sát một phen.
Vừa bước vào vườn hoa, Roland đã nhận ra có gì đó khác thường.
Trong phạm vi tầm mắt, một mảnh xanh um tươi tốt, giống như hoàn toàn cách biệt với thời gian tuyết trắng bên ngoài —— cây ô liu là cây thường xanh, giữa chạc cây còn có dây leo quấn quanh, bông tuyết không bay vào được cũng không có gì phải kỳ quái, nhưng sức sống của những thực vật này không khỏi quá mãnh liệt đi chứ. Hơn nữa, nó không giống như rừng cây yên lặng, rõ ràng không có gió lạnh thổi qua nhưng mỗi một ngọn cây một cọng cỏ lại nhẹ nhàng lắc lư theo một quy luật nào đó.
Hắn vốn cho là ảo giác nhưng càng đi sâu vào, hắn nhìn thấy chạc cây ô liu rủ thấp xuống, giống như đang cúi đầu thăm hỏi mình, cỏ xanh bên chân rẽ qua một bên, giống như là nghênh đón mình đến.
Cảm giác này khiến cho Roland có chút rùng mình, nổi da gà, cảm thấy không phải mình đang đi lại trong vườn hoa mà là đi xuyên qua cơ thể một sinh vật to lớn nào đó.
Toàn bộ vườn hoa giống như đang hít thở.