Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 372

Chương 372
Chương 372

Một tuần sau, Biên Thùy Trấn nghênh đón một tháng cuối cùng của mùa thu trong một trận tuyết lớn.

Roland nhìn ra ngoài qua cửa sổ văn phòng, từng bóng người màu đen đung đưa trên nóc nhà phủ đầy tuyết trắng —— đây là công việc mà dân trấn phải làm mỗi ngày, xúc tuyết đọng trên nóc nhà xuống đất, miễn cho đè sập nóc nhà.

Cho tới hôm nay, hắn đã đi đến thế giới này một năm, chỉ là một năm trước mùa thu còn lâu mới lạnh như thế này, từ nơi này nhìn ra xa cũng không nhìn thấy nhiều nhà cửa ngay ngắn dày đặc như vậy.

Khi đó, thị trấn nói là một khu vực hoang phế sắp bị vứt bỏ cũng không kỳ quái, trừ xung quanh quảng trường còn có một đống nhà gỗ nhìn ra hồn ra, mở rộng ra thì tất cả đều là nhà đất và nhà tranh đổ nát không chịu nổi. Nhà ở của quý tộc, phần lớn cũng tập trung ở khu vực quảng trường, một con đường lát đá duy nhất chính là nối thẳng từ nơi đó đến thành bảo, trừ cái đó ra thì toàn bộ thị trấn không có lấy một khu vực đất bằng phẳng, hơn nữa bốn phía đều có sản phẩm bài tiết của người và động vật.

Bây giờ toàn bộ đường xá ở nơi này đều đổi thành đường đá —— dù cho không có lớp sơn phủ thì nó cũng là con đường cứng chất lượng cực cao, mặt đường đen nhánh chia cắt thị trấn màu bạc trắng thành rất nhiều khối lập phương lớn nhỏ không đều, hai bên con đường rộng rãi được chọn làm khu buôn bán sau này, bên ngoài thì là nơi ở, cư xá.

Trừ cái đó ra, công nghiệp ở Biên Thùy Trấn cũng dần dần có được hình thức ban đầu, hoặc là nói cuối cùng cũng chuyển từ sản xuất theo phường trở thành dây chuyền sản xuất có thể tuần hoàn —— đương nhiên, chỉ giới hạn ở máy hơi nước. Khu lò cao có thể sản xuất ra thỏi sắt đáp ứng được nhu cầu gia công, mà nhà máy hơi nước thì có thể gia công thành các bộ phận. Đám thợ rèn cũng không còn lạ lẫm với các loại máy, đồng thời còn dạy dỗ nhiều học việc, tuy những công cụ máy hơi nước có độ chính xác cực cao đều phải dựa vào Anna chế tạo, nhưng đối với bọn họ thì đã được coi là tiến bộ cực kỳ khó được. Dù sao trước đó, nhóm người này đều xuất thân từ thợ rèn hoặc là là thợ mỏ, thợ săn.

Trước mắt, có thể coi đây là hoạt động sản xuất của chính người lao động.

Trừ cái đó ra còn có sản xuất đạn và thuốc nổ, toàn bộ đều do người bình thường xử lý. Trước mặt, súng ống vẫn cần Anna tự mình ra tay, nguyên nhân cũng không phải là thiếu máy gia công mà là do lò cao ở thị trấn không thể nào luyện ra vật liệu thép có phẩm chất ổn định, chuyện này đã được Roland xếp vào trong số những vấn đề cấp bách cần phải giải quyết.

Phương diện hóa chất thì thành tựu khiến cho người ta kinh hỉ hơn nhiều, vốn không có ôm hi vọng nhiều, cho nên bất kỳ thành quả nào cũng có thể xem như niềm vui bất ngờ. Bây giờ axit sunfuric và axit nitric đã bắt đầu sản xuất hàng loạt, thuốc nổ hóa học cũng có manh mối, chỉ cần sản lượng đạn có thể tăng lên, trang bị súng liên phát đời mới cũng không phải chuyện khó khăn gì.

Phương thức sản xuất lạc hậu không sao, đối với tình cảnh hiện tại của thị trấn thì giải quyết vấn đề có hay không quan trọng hơn. Đợi đến khi năng lực của White Paper ổn định lại, có thể chính xác khống chế ma lực của mình, nói không chừng công nghiệp hóa chất có thể nghênh đón một cao trào mới.

Mấu chốt nhất là cho dù là hạng sản xuất hoặc giáo dục và kiến thiết nào thì bây giờ Biên Thùy Trấn cũng đang phát triển theo chiều hướng tốt. Chỉ cần thời gian đủ, số người được giáo dục càng ngày càng nhiều, từng cái lĩnh vực đột phá cũng sẽ càng lúc càng nhanh.

Dùng thời gian một năm biến một khu vực nghèo nàn thành dáng vẻ như bây giờ, trong lòng hắn tràn đầy cảm giác thành tựu.

Đứng bên cửa sổ, xem xét tường tận thị trấn này, Roland cảm giác mình có thể nhìn cả ngày.

Nhưng vào lúc này, tiếng chuông rung từ phía bắc vọng lại.

Đó là cảnh cáo tà thú tập kích.

Sau khi Tà Ma Chi Nguyệt đến, đại khái mỗi ba đến bốn ngày thì cảnh báo sẽ vang lên một lần. Nhưng mà Đệ Nhất Quân đối phó loại tình huống này đã thành quen tay hay việc, không còn cần Roland tự mình đến tường thành đốc chiến nữa —— nghĩ đến một năm trước, nếu như mình không xuất hiện trong tầm mắt của đội dân binh bây giờ, khó đảm bảo bọn họ sẽ không vứt vũ khí xuống chạy trối chết.

"Tà thú lại tới, ta đi xem một chút?" Tiếng Nightingale vang lên bên tai.

"Ừm." Roland gật gật đầu: "Chú ý an toàn."

"Yên tâm, bọn chúng không đụng được tới ta."

Sau đó hắn cảm thấy gương mặt có chút nóng lên, giọng nói biến mất.

Roland bất đắc dĩ lắc đầu, đại khái trong ngày tuyết lớn như thế nào, các phù thủy cũng rảnh rỗi đến không biết làm gì, nói là quan sát thế cục trên thực tế là tìm một ít chuyện làm. Đặc biệt là mấy phù thủy chiến đấu mà Tilly dẫn tới, những lúc như thế này thì kiểu gì cũng sẽ lên tường thành quan chiến, chờ những tà thú loại hợp chủng có thể xông lên đầu tường, có thể để cho mình mở ra thân thủ. Kể từ khi biết chuyện này, Nightingale cũng hứng thú, chuông báo vừa vang lên thì sẽ đi theo, có lẽ là muốn so cao thấp với đối phương, xem ai mới là phù thủy chiến đấu mạnh nhất.

Roland âm thầm thở dài, cũng không thấy nàng nhiệt tình như vậy khi học tập.

Nhưng mà kề vai chiến đấu có thể tăng tiến sự hiểu biết giữa phù thủy và người bình thường, hắn cũng lười cản, bây giờ súng trường ổ quay đối phó tà thú bình thường còn tốt, đối mặt loại hợp chủng sói và sư tử thì vẫn có chút lực bất tòng tâm, có phù thủy năng lực mạnh mẽ tọa trấn hiện trường, có thể hữu hiệu vững chắc phòng tuyến, giảm bớt khả năng thương vong cho bộ đội.

Cho tới bây giờ, Đệ Nhất Quân vẫn chưa xuất hiện tình huống bỏ mạng.

Nightingale rời đi khiến cho trong lòng hắn hơi động, phù thủy chiến đấu có hoạt động để giải buồn, phù thủy phụ trợ thì không có nhiều niềm vui thú như vậy. Hẳn là đã đến lúc sáng tạo một chút hoạt động giải trí mới.

Nghĩ như vậy, hắn gọi Soria tới.

"Điện hạ, có nhiệm vụ mới cần ta hoàn thành sao?"

Họa sĩ đã lập được công lớn cho Biên Thùy Trấn này thoạt nhìn tinh thần không tệ, tàn nhang trên mặt mờ đi không ít, nét mặt tươi cười mang theo sức sống thanh xuân không che giấu được.

Nàng chủ động hỏi thăm khiến cho Roland có chút cứng lại, tại sao trong lòng mình lại có chút chột dạ?

"Ách, gần đây ngươi có bận rộn không?"

"À không, tại sao ngài lại hỏi như vậy?" Soria gẩy gẩy lọn tóc trên trán mình: "Gần đây người đến nhà máy làm việc ít đi không ít, ta chỉ dùng nửa ngày thì có thể hoàn thành sơn phủ, cũng chỉ có mấy loại hộp kim loại kỳ quái do nhà giả kim Kaymer tạo ra mới khiến cho ta bận rộn một chút." Nói đến chỗ này, nàng dừng một chút, nghiêng đầu cười nói: "Nhưng mà so với thời gian ở doanh trại Hội Cộng Trợ trước đây thì ta càng thích cuộc sống phong phú như bây giờ hơn, cũng rất vui khi năng lực của mình có thể giúp được ngài."

Ừm... nụ cười này thật chướng mắt.

Roland không khỏi cảm nhận được một chút tội lỗi: "Khụ khụ, ta gọi ngươi đến là để vẽ một vài thẻ bài mới."

"Nhiều bài Gwent hơn?"

"Không, hẳn là mấy người đó đã chơi chán." Hắn khoát khoát tay: "Dù sao thì quy tắc gì đó cũng rất đơn giản, nếu như biết át chủ bài trong tay đối phương thì không có bao nhiêu thay đổi."

"Ừm, cũng thế..."

"Ngươi nhìn, lá bài mới là như vậy, cực kỳ đơn giản." Roland rút một tấm giấy trắng ra, vẽ phác thảo sơ sơ: "Chia làm bốn loại màu, sau đó từ một đếm tới mười ba, cuối cùng lại thêm một tấm vua và hoàng hậu, tổng cộng năm mươi bốn lá bài."

Bây giờ năng lực của Soria đã có tiến bộ nhảy vọt, nàng trực tiếp dùng sơ đồ phác thảo làm nền, nhanh chóng vẽ ra một bộ bài được sơn phủ cứng: "Cái này chơi như thế nào?"

"Nó có rất nhiều cách chơi, nhưng mà chúng ta chơi từ đơn giản trước." Roland thử cảm xúc bài trước, tìm lại được cảm giác trước khi xuyên việt. Khi tết, người một nhà thường làm nhất chính là ngồi bên cạnh đống lửa, xem tiết mục cuối năm, đánh một ván bài poker, ban ngày thì đốt pháo, nghênh đón tân xuân đến.

So với một loại giải trí truyền thống khác là mạc chược thì bài poker không có yêu cầu phải có sân bãi gì, một chỗ ngồi lớn chút là được, hơn nữa cách chơi phong phú, có thể coi là trò chơi thông dụng nhất trên thế giới.

"Đi gọi Anna tới." Roland cười nói: "Ta dạy cho các ngươi chơi đấu địa chủ."

………………………………………………………………………………...

Bình Luận (0)
Comment