...
Trong tiếng hoan hô của lĩnh dân, Roland thỏa mãn nhìn chiếc thuyền xi măng thứ hai cũng trượt xuống nước.
Hai chiếc thuyền xi măng này nhìn như có cấu tạo đơn giản, thực tế thì nó đã có bước tiến dài so với The Town ban đầu.
Lần đầu tiên bên trong nó được gia nhập khung xương cốt thép dày đặc, phẩm chất xi măng cũng tăng lên không ít, cường độ chỉnh thể cao hơn The Town mấy lần.
Hơn nữa vì tăng tốc độ đóng, khi thiết kế thân tàu, Roland có để lại một chỗ lắp máy hơi nước, cơ cấu truyền lực và bánh xe máy chèo, đến lúc đó chỉ cần hàn những then cài cố định trên những bộ phận kim loại này thì có thể nhanh chóng ghép lại, giống như là mô hình lắp ghép.
Đồng thời, khuôn cũng thay đổi từ gạch đá chắp vá tạm thời sang khuôn sắt, điều này không chỉ đảm bảo độ chặt của bê tông đổ mà còn cải thiện tính năng chống thấm của nó, còn có thể làm cho mỗi chiếc thuyền đều gần như giống nhau như đúc, tránh cho khi lắp đặt hệ thống động lực thì xuất hiện sai lệch. Để có được một hình dạng khuôn hoàn chỉnh, hắn đã phải bỏ ít nhất bảy tám cái thí nghiệm, may mắn thay bây giờ xi măng không còn là sản phẩm khan hiếm, từ mài đá vụn đến trộn vào lò, máy hơi nước đã thay thế công việc thủ công. Một số công trình công nghiệp có thể được sản xuất hàng loạt mà không cần dựa vào sức mạnh của phù thủy.
Có vật liệu sung túc, khuôn đáng tin cậy và công nhân thuần thục, thứ khống chế sản lượng thân tàu chỉ còn tốc độ cứng lại của xi măng. Nhưng mà có năng lực của White Paper gia tốc phản ứng, thuyền xi măng vốn cần để một hai tháng nhưng giờ chỉ cần một ngày là có thể xuống nước, nói cách khác, chỉ cần Roland chịu, cái xưởng đóng tàu này hoàn toàn có thể làm được hai ba ngày có một chiếc thuyền xuống nước.
Nếu như tốc độ chế tạo máy hơi nước và huấn luyện thuyền viên có thể đồng loạt với nhau, đại khái hắn có thể có được một đội thuyền chuyên chở khổng lồ trong khoảng thời gian ngắn, làm cho cả sông Xích Thủy tràn đầy thuyền xi măng của mình, sủi cảo rớt trong truyền thuyết cũng không gì hơn cái này.
Đây chính là sức hấp dẫn của công nghiệp.
Bây giờ thân tàu đã thành, công việc toàn thân chính là lắp đặt các bộ phận động lực, những thiết bị máy móc này gần như giống hệt như thuyền được cải tiến của Thương Hội Crescent Bay, đám thợ thủ công đã có kinh nghiệm thực tiễn, cho nên hắn cũng không lo lắng về chuyện này.
"Ta không hiểu, tại sao ngươi phải nói chuyện này cho lĩnh dân?" Nightingale hỏi.
"Vì tuyên truyền quốc lực." Roland mỉm cười.
"A?"
"Ta nói là chứng kiến thị trấn thay đổi nghiêng trời lệch đất." Hắn vuốt cằm nói: "Khi ngươi chưa từng nhìn thấy The Town, chỉ sợ cũng sẽ không ngờ được thuyền đá còn có thể lơ lửng ở trên nước chứ. Ý nghĩ của lĩnh dân cũng là như thế, sau khi thực hiện được chuyện không thể thực hiện, bọn họ sẽ càng ngày càng tán đồng thị trấn —— tâm tính này sẽ tăng lên toàn diện, thậm chí còn sẽ diễn biến thành không gì là không làm được."
"Không... rõ lắm." Nightingale hơi khó hiểu.
"Ngươi hiểu nó thành một loại thủ đoạn tuyên truyền là được rồi." Roland cười nói. Thời đại này, thời gian quý tộc và dân cùng chúc mừng chỉ là khi khánh điển hoặc là sự kiện trọng đại, nhưng hai cái này gần như đều có liên quan đến quý tộc, nếu như không phải miễn phí cấp cho cháo loãng, mức độ dân chúng tham dự cũng không cao. Mà thuyền xi măng thì là thành quả tập thể mấy trăm công nhân hợp tác mà thành, bản thân bọn họ thuộc về một phần của ngày lễ.
Mặt khác, là một thành viên của lãnh địa, nhìn thấy lãnh địa không ngừng xuất hiện kỳ tích, lòng tự tin và cảm giác tán đồng cũng sẽ từng bước tăng lên, đây cũng là cái mà hậu thế gọi là "tâm tính đại quốc ", một cái lãnh địa cường thịnh, tất nhiên sẽ làm cho tâm thái của lĩnh dân thay đổi tích cực.
...
Một tuần sau, Roland tiếp kiến hơn hai mươi vị dân trấn báo danh xin chức thuyền trưởng ở sảnh lớn của thành bảo.
Ngay từ đầu, khi Barov báo cáo nhân số, hắn còn hơi kinh ngạc, không nghĩ tới trong số dân chạy nạn của thị trấn thu nhận lại có nhiều "nhân tài cấp cao" như vậy, cho đến khi đọc báo cáo, hắn mới nhịn không được cười lên —— trong nhóm người theo lệnh chiêu mộ mà đến này không thiếu người bắt cá chỉ điều khiển bè gỗ và thuyền đánh cá cỡ nhỏ, thậm chí còn có người chèo thuyền sống nhờ người đưa đò. Nói theo một nghĩa nào đó, bọn họ cũng có được kinh nghiệm làm "thuyền trưởng".
Trong tất cả người ứng tuyển, chỉ có ba người có kinh nghiệm điều khiển thuyền buồm nội hà đơn cột buồm, một vị trong đó còn tự xưng đã từng đảm nhiệm chỉ huy đội thương thuyền, cũng sống một thời gian dài trên biển mấy lần.
Roland nghĩ nghĩ, cuối cùng quyết định vẫn gọi hơn hai mươi người này đi vào.
Bởi vì thuyền hơi nước và thuyền cánh buồm là hai hệ thống hoàn toàn khác biệt, thao tác hoàn toàn khác biệt, cho dù lão thuyền trưởng kinh nghiệm phong phú cũng không chắc có thể nhanh chóng điều khiển được tàu thủy hơi nước. Lại thêm mình hoàn toàn không hiểu nhiều về đi thuyền, lại mù chỉ huy, chẳng bằng để cho bọn họ tự mình lĩnh hội học tập.
Nếu cất bước từ số không thì phải có quyết tâm tìm tòi và lòng can đảm.
"Báo cáo về chuyện từng trải của các ngươi ta đã xem rồi." Roland đảo qua đám người đang quỳ một chân xuống trong sảnh lớn: "Hôm nay gọi các ngươi tới là muốn biết các ngươi, các ngươi đã thông qua được xét duyệt sơ bộ, quang vinh trở thành nhóm thuyền trưởng thực tập đầu tiên của Biên Thùy Trấn. Đều đứng lên đi."
"Vâng... thưa điện hạ." Đám người cẩn thận từng li từng tí đứng dậy, nhìn nhau thêm vài lần, có vẻ như rất là mê mang với cụm từ "thuyền trưởng thực tập".
Vương tử chủ động giải thích: "Thực tập có nghĩa là không phải cương vị chính thức, trước khi chính thức lên thuyền, các ngươi chỉ có một nửa tiền lương trên bố cáo, cũng chính là mỗi tháng mười miếng ngân lang. Hai tháng đầu tiên là thời gian học tập, các ngươi sẽ làm quen với tính năng của thuyền mới, phương pháp thao tác và quá trình vận hành. Tháng thứ ba là vận hành thử, dùng để khảo sát các ngươi biết được tới đâu, hợp lệ thì mới có thể tấn thăng làm thuyền trưởng chính thức, tiền lương cũng sẽ cấp đủ. Không muốn làm thì có thể rời đi ngay bây giờ."
Trong đội ngũ không ai động đậy, một lát sau, một ông lão bỗng nhiên mở miệng nói: "Điện hạ tôn kính, xin hỏi do ai dạy bảo chúng ta, lại do ai khảo sát tư cách tấn thăng?"
Roland có chút hăng hái nhìn đối phương một chút, hắn hẳn là tên tự xưng là chỉ huy đội thuyền kinh nghiệm phong phú, hình như tên là Karusimo. Nếu như mình nhớ không lầm, hắn là thân nhân của một cảnh sát có biểu hiện xuất sắc trong trận ám sát hơn hai tháng trước. Từ trong giọng điệu của ông lão thì có thể nghe ra được hắn cũng không cho rằng có ai có thể dạy bảo mình lái thuyền —— trên thực tế thì hoàn toàn chính xác là không có.
"Người dạy bảo chính là các ngươi.” Vương tử khẽ gật đầu.
Câu nói này khiến cho đám người rối loạn tưng bừng.
"Điện hạ, cái này. . . là có ý gì?" Karusimo không hiểu hỏi.
"Các ngươi biết bao nhiêu về máy hơi nước?" Roland hỏi ngược lại. Không ngạc nhiên chút nào, không ai có thể trả lời được: "Thuyền hơi nước chính là một chiếc thuyền hoàn toàn mới, kinh nghiệm trước đây cũng không có quá nhiều tác dụng, cho nên chỉ có dựa vào chính các ngươi đi tìm tòi và tổng kết. Đương nhiên, ta cũng sẽ phái ra công tượng trong nhà máy máy hơi nước giúp đỡ bọn ngươi làm quen với máy móc." Hắn dừng một chút: "Mà phương thức khảo sát cực kỳ đơn giản, có thể chỉ huy một đám thủy thủ để thuyền di chuyển, cũng hoàn thành nhiệm vụ vận chuyển một lần, xem như hợp cách."
Mặc dù lý do thoái thác "mươi năm lục quân, trăm năm hải quân" có phần khuếch đại nhưng cũng nói rõ xây dựng hải quân không dễ. Nếu như nhóm người này có thể thuần thục nắm giữ phương thức thao tác thuyền hơi nước, sau này chắc chắn có thể bồi dưỡng được một lượng lớn thuyền viên cho Tây cảnh. Đợi đến khi xây dựng pháo hạm nước cạn động lực hơi nước, kéo qua là có thể phát huy được tác dụng ngay.
Hắn rất hiếu kì, khi thuyền viên dân dụng và pháo binh hợp lại, cuối cùng sẽ hình thành một đội hải quân như thế nào?
………………………………………………………………………………………