Khói bụi tan hết, rừng cây lại quay về bình tĩnh.
Bím tóc dài của phù thủy xỏa ra, giống như là hoa cỏ trải dưới thân thể trắng noãn.
Máu tươi bốc hơi nóng từ phía sau chảy ra, nhanh chóng tạo thành một vũng nước màu đỏ sậm, huyết dịch chậm rãi thấm xuống dưới đất, làm bùn đất cứng rắn lạnh lẽo tan ra, trong không khí tràn ngập mùi tanh của sắt.
Nightingale ngồi xổm người xuống, mở vải che mắt trên mặt phù thủy ra, phát hiện gương mặt này rất trẻ, số tuổi hẳn là ngang ngửa với mình, chỉ là vết thương chỗ hai mắt phá hủy nét đẹp, con mắt của nàng như bị bàn ủi nung đỏ liên tục làm bỏng, làn da khô héo hiện ra màu nâu đỏ, đã không còn hình dạng của hốc mắt.
Chắc chắn là có sau khi sinh ra, Nightingale khẽ chạm vào vết thương đầy nếp nhăn, còn những chuyện này là nàng gặp trước khi trở thành phù thủy hay là sau khi làm việc cho giáo hội mới bị thì không biết được. Nhưng mà những chuyện này đều không quan trọng nữa, từ giờ trở đi, nàng đã không thể tổn thương thêm một phù thủy nào nữa, cũng không có bị hành hạ nữa.
Tìm tòi quanh người Thánh sứ một lần, lấy được một phong thư trong túi áo lót trong trường bào của nàng, một cái con dấu và một cái huy hiệu. Đồ án trên huy hiệu là một cái vòng tròn chia ra thành chữ thập, trung tâm là một quả đấm nắm chặt.
Trừ cái đó ra, nàng không có đem theo nhiều vật phẩm khác, cho dù là kim long hay là trang sức.
Có lẽ cả đời này nàng cũng không có hưởng thụ bất kỳ cái gì, Nightingale không nhịn được nghĩ.
"Ha ha, xem ta bắt được cái gì." Giọng Lightning từ giữa không trung vọng lại, nàng ngẩng đầu, chỉ thấy cô gái nhỏ nắm một người đàn ông không ngừng giãy dụa bay tới, sau đó vứt hắn xuống đất.
Đối phương rên một tiếng, lộn hai lần, hình như muốn đứng lên, nhưng tay chân đều bị trói, chỉ có thể bất đắc dĩ vặn vẹo qua lại trên đất.
Nhìn cách ăn mặc của người này, hẳn là thần quan hoặc Tế Tự ngồi trong một chiếc xe ngựa khác.
"Macy đâu?"
"Nàng chỉ Ashes đuổi bắt những quân thẩm phán chạy trốn." Lightning đi đến bên người Thánh sứ: "Đây chính là phù thủy giáo hội bồi dưỡng?"
"Ừm." Nightingale khẽ nói: "Nàng sẽ không săn bắt chúng ta nữa."
"Nhìn dáng vẻ của nàng, rất khó tin tưởng nàng sẽ xem chúng ta là kẻ địch nhất định phải giết chết..." Cô gái nhỏ nói.
"Nếu như không có giáo hội, tất cả những chuyện này đều sẽ không xảy ra." Nightingale lặng lẽ nhìn về phía người đàn ông bị bắt, mà người sau nhìn thấy phù thủy nằm trong vũng máu thì con mắt lập tức trừng to, cố gắng muốn nói gì nhưng vì trong miệng bị nhét vải nên không nói ra tiếng.
Nàng rút vải ra: "Ngươi có cái gì muốn giải thích sao?"
"Khục khục... ngươi, các ngươi lại giết chết người thuần khiết của chủ giáo Tafron, ma quỷ cả gan làm loạn, sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ bị giáo hội treo trên cửa thành, để cho quạ đen rỉa thịt!"
"Cho dù chúng ta không có giết nàng, bị giáo hội bắt lấy cũng không khá hơn chút nào." Nightingale nói: "Hơn nữa so với chuyện này, ngươi nên lo lắng cho tình cảnh của mình đi."
"Cho dù ta chết thì cũng sẽ được thần linh cứu rỗi, mà các ngươi sẽ chỉ trầm luân trong địa ngục, vĩnh viễn bị tra tấn!" Hắn lớn tiếng quát.
"Đây chính là lý do tại sao ta muốn bịt miệng hắn." Lightning giang tay nói.
Nightingale nhét vải vào lại: "Giao cho điện hạ xử trí đi, nghe hắn nói, Iron Axe rất giỏi thẩm phán loại người như thế này."
...
Khi Macy chở hai tên phù thủy của Đảo Trầm Thụy chạy tới thì đã là buổi chiều, Ashes từ phần lưng cự thú nhảy xuống, vững vàng đáp xuống bên cạnh Nightingale: "Ngươi không có bị thương chứ?"
"Coi như thuận lợi." Nàng lắc đầu: "Các ngươi thì sao?"
"Đương nhiên là một người cũng không có chạy được." Ashes cười đắc ý nói.
"Nàng chết rồi?" Andrea chạm đất, sau đó nhìn Thánh sứ một chút: "Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ giữ nàng một cái mạng."
"Kẻ địch là phù thủy, bất kỳ do dự và chủ quan nào cũng sẽ là hành vi cực kỳ nguy hiểm." Ashes bĩu môi nói: "Nếu đổi thành ta, ta cũng không để cho nàng còn sống."
"Chậc chậc, ngươi đúng là không có chút thương hại nào với đồng loại."
"Nàng không phải đồng loại của chúng ta mà là con rối bị giáo hội điều khiển." Kẻ siêu phàm lơ đễnh nói: "Hơn nữa, có đôi khi đồng loại còn tàn nhẫn hơn dị loại nhiều, ít nhất ta chưa thấy tà thú hoặc ma quỷ sẽ nhốt người lại, tra tấn liên tục nhiều năm."
Sau khi nói xong, nàng cởi bao tay vết máu loang lổ, đưa tay tới trước mặt Nightingale: "Hành động và biểu hiện của ngươi đều khiến cho người ta tán thưởng, điểm này, ngươi làm hoàn toàn chính xác."
"..." Người sau chăm chú nhìn nàng một lát mới nắm chặt cái tay đưa ra: "Cảm ơn."
Hóa ra, ngay cả người như nàng cũng sẽ tự an ủi mình, Nightingale nghĩ, đại khái là không muốn để cho mình cảm thấy cắn rứt khi giết chết một phù thủy.
Lightning cũng đưa tay tới: "Ta cảm thấy tràng thắng lợi này đáng giá chúc mừng."
Tiếp theo là Macy: "Groo!"
Andrea liếc mắt, là người cuối cùng nắm tay mọi người: "Ta phải nói rõ, nếu như chỉ là tay của ngươi, ta ta không muốn chạm vào chút nào, đây là nể mặt Nightingale."
"Được rồi, ta biết." Ashes nhíu mày nói.
Sau đó năm người đưa tay cùng nhau nâng lên trời, giống như là một ngọn tháp vững chắc đứng trong gió lạnh.
...
Tiếp theo, ngoại trừ thu thập tình báo mà đoàn sứ giả mang theo, các nàng còn phải vùi lấp dấu vết chiến đấu để lại, một đoàn người bận rộn hai ngày trong cánh rừng mới xử lý thỏa đáng những việc vặt này, trở về tới Biên Thùy Trấn thì đã là ba ngày sau.
Đáp xuống vườn hoa sau thành bảo, Nightingale lập tức bị bọn tỷ muội bao vây lại.
"Nghe nói ngươi bị thương rồi? Vết thương ở đâu?" Nanawa hét lên.
"Nàng chờ các ngươi rất lâu rồi, sao bây giờ mới trở về." Lily bất mãn nói.
"Ngươi... bây giờ còn cảm thấy đau không?" Lucia vội vàng hỏi.
"Đám thảo dược này do ta đặc chế, có thể lập tức cầm máu, còn có tác dụng tiêu sưng, hiệu quả hẳn là cũng không tệ lắm phải không?" Foliage cười nói.
"Ngươi quá không cẩn thận, cũng dám một mình chạy vào trong giáo đường, lần sau sợ không có vận may tốt như vậy!" Đây là giọng của Wendy.
"Coi như vậy đi, có thể bình an trở về là tốt rồi." Đây là Scroll.
Thấy các nàng lo lắng, Nightingale cảm thấy trong lòng ấm áp, nàng không biết phù thủy giáo hội nuôi dưỡng trải qua cuộc sống như thế nào, nhưng nàng biết trong Liên Minh Phù Thủy là cảnh tượng như thế nào. Không hề nghi ngờ, nơi này mới là chỗ đáng cho nàng trả giá tất cả.
Sau đó nàng nhìn thấy Roland điện hạ.
Lightning đã nhào vào trong ngực của hắn, như là thạch sùng dính ở trên người hắn.
Macy cũng bay qua cúi vào đầu vai Roland, cọ gương mặt của hắn.
Mặc dù Nightingale cũng rất muốn làm như vậy nhưng nàng biết mình đã không phải đứa nhỏ, nhịn xúc động muốn ôm đối phương xuống, nàng đi đến trước mặt điện hạ, mỉm cười nói: "Ta đã về."
"Ừm, ta chờ ngươi đã lâu." Nụ cười của vương tử vẫn quen thuộc như ngày xưa: "Tắm nước nóng trước, nghỉ ngơi cho tốt, ta để mấy gói cá khô nướng mật trong ngăn kéo văn phòng."
"Ừm, ta sẽ không khách khí."
Nightingale nhếch khóe miệng lên.
Một lần nữa, nàng tin chuyện mình làm là chính xác.