Từ mùa đông bắt đầu đến nay, lần đầu tiên trong sân rộng của Biên Thùy Trấn được dựng lên sàn gỗ, nhưng mà lúc này cũng không phải là vì biểu diễn hí kịch mà là muốn tiến hành lần xét xử công khai đầu tiên của thị trấn.
Bố cáo đã dán hai ngày trước, đến ngày xét xử, xung quanh sàn gỗ đã bị lĩnh dân chen chật ních —— sau khi xây dựng thêm, diện tích quảng trường lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng không chứa được nhiều quần chúng như vậy. Bông tuyết lẻ tẻ từ bầu trời bay xuống, nhưng thể chất của mọi người đã tăng lên, hoàn toàn không để ý chút gió tuyết đó.
Khi Roland lên đài, bầu không khí lập tức đạt đến đỉnh điểm.
Hắn nhìn các lĩnh dân đang vẩy tay với mình dưới đài, không khỏi sinh lòng cảm khái, so với lần tham dự xét xử Anna ở đây một năm trước, mình gần như là trò cười trong mắt quý tộc, sức ảnh hưởng với nhân dân gần như bằng không. Thời gian một năm ngắn ngủi, cục diện đã trở nên hoàn toàn khác biệt.
Theo từng tiếng hô, thần quan Campas cũng bị đè lên, đối mặt đám người lít nha lít nhít, sắc mặt hắn có chút thay đổi —— đại khái là hình ảnh này cũng không hiếm thấy ở trong mắt tầng lớp cấp cao của giáo hội, bọn họ đã sớm quen thuộc với tín đồ quỳ bái, mỗi tiếng nói cử động đều có thể chi phối cuộc sống của giáo chúng, Roland nghĩ, nhưng mà lần này, chỉ sợ hắn không thể nào trải qua huy hoàng như thế đó nữa.
Tiếp theo, người đi tới sàn gỗ chính là phù thủy của Hội Liên Hợp, trong ánh mắt của các nàng có kích động khó mà ức chế được —— đối với người thường bị nói xấu, săn giết và bị xét xử không công bằng như các nàng thì lần này, vị trí hoàn toàn đảo ngược. Phù thủy là người bị hại, trở thành người lên án và bồi thẩm, mà đối tượng bị xét xử thì đổi thành giáo hội. Không phải là các nàng không có tưởng tượng tới tình cảnh như vậy, chỉ là không ngờ một ngày này sẽ đến nhanh chóng như thế.
Roland đưa tay ra hiệu cho phía dưới, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
"Xin chào các lĩnh dân của ta."
"Hôm nay triệu tập mọi người lại là vì muốn bày tỏ cho các ngươi biết một tội ác vô sỉ. Từ vừa mới bắt đầu thì giáo hội đã che giấu sự thật, nếu như không phải bắt được vị thần quan đến từ Thánh Thành trong một án mưu phản này thì ta cũng không thể biết được tin tức kinh người như thế.”
Hai ngày trước, Roland lặp đi lặp lại suy tính, nên tuyên dương tội ác của giáo hội như thế nào mới hữu hiệu —— hiển nhiên cuộc mưu phản ở Fallendragon Ridge không thể làm trọng điểm, lĩnh dân hoàn toàn sẽ không để ý những gì xảy ra ở một thành thị nhỏ xa xôi, Trận Chiến Thần Ý và vương quốc phù thủy, những chuyện này cũng không thể đề cập, bởi vì chuyện mấy trăm năm trước quá mờ mịt, vạch trần ma quỷ tồn tại còn dễ gây ra khủng hoảng. Muốn khiến cho quần chúng oán giận thì phải nói từ chuyện mà bọn họ quan tâm.
Nói một cách khác, nhất định phải thông tục một chút.
Không hề nghi ngờ, đó chính là phù thủy sống cùng bọn họ, kề cận hàng ngày.
"Giáo hội tuyên bố phù thủy là nanh vuốt của ma quỷ, cũng là người không thuần khiết, nhưng trên thực tế, cho dù là Giáo hoàng hay là đại chủ giáo, bọn họ đều nuôi dưỡng phù thủy, hơn nữa quy mô hết sức kinh người! Điểm này là chính miệng thần quan nói." Roland quay đầu nhìn đối phương: "Ta nói không sai chứ?"
"..." Trầm mặc hồi lâu, Campas mới nói: “Vâng."
Đám người lập tức bàn tán xôn xao.
"Điện hạ, hắn chính là thần quan trong Thánh Thành thật sao?" Có người hỏi.
"Đương nhiên." Roland ném một ánh mắt tán dương cho Echo: "Hơn nữa hắn còn bị phái đi Greyfort với danh nghĩa Thánh sứ của giáo hội, văn thư đem theo đã chứng minh thân phận của hắn!" Hắn chỉ một cái bàn nhỏ khác trên sàn gỗ: "Áo thần quan, huy chương, văn hàm thông cáo đều có thể làm chứng cứ."
Đây cũng là cách khiến cho quần chúng dễ sinh ra nghi ngờ nhất, thay vì để cho bọn họ suy nghĩ, không bằng để cho Echo nói ra trước, sau đó mình trả lời —— huống chi bản thân những vật này đều là hàng thật giá thật, không cần hắn giả tạo.
"Quay trở lại những gì ta mới nói, các lĩnh dân của ta." Vương tử nói tiếp: "Chú ý từ ngữ ta dùng —— nuôi dưỡng! Không sai, bọn họ trung tập lại những bé gái và nữ cô nhi thu thập được ở các nơi trong vương quốc lại, vận chuyển đến tu đạo viện của Thánh Thành, ở nơi đó, các cô gái bị nuôi nấng như động vật. Xét thấy tỉ lệ phù thủy xuất hiện thấp, chỉ có một số nhỏ có thể trở thành phù thủy, sau đó lại được huấn luyện thêm, mà những người không thể trở thành phù thủy sẽ trở thành đồ chơi cho tín đồ của giáo hội!"
"Không, những chuyện này..." Campas ngẩng đầu há to miệng, lại phát hiện mình không phát ra được tiếng nào.
"Vì lấy được càng nhiều phù thủy, ngoại trừ dùng danh nghĩa cứu tế thu nhận những người phụ nữ lưu lạc bên ngoài, thậm chí còn cấu kết những con ‘chuột’ trong hắc phố ăn cắp trẻ con! Ngẫm lại xem, các lĩnh dân của ta, nếu như trong thị trấn này cũng có giáo hội tồn tại, các ngươi không chỉ sẽ mất đi tiểu thư Nanawa, thậm chí ngay cả thân nhân và cốt nhục của mình cũng có thể sẽ vô cớ mất tích. Nhưng hết lần này tới lần khác, bọn họ lại tuyên bố với bên ngoài là phù thủy là người tà ác bị ma quỷ mê hoặc, còn thúc đẩy tín đồ hãm hại những người phụ nữ vô tội này —— các ngươi có thể để cho tiểu thư Nanawa bị bọn họ hãm hại sao?"
"Không, điện hạ, tuyệt đối không!"
Trong nháy mắt, quảng trường sôi trào lên, quần chúng nhao nhao vung vẩy nắm tay, tỏ vẻ oán giận với thần quan.
"Tiểu thư Nanawa không thể là người tà ác được, nàng tự tay chữa bỏng cho ta!"
"Ta nhìn nàng lớn lên, con gái của ta còn cùng theo học ở học viện của lão sư Carl với nàng."
"Nếu như không có nàng, ta đã chết dưới lợi trảo của tà thú lâu rồi, nàng là thiên sứ của Đệ Nhất Quân mới đúng!"
Roland dừng lại một lát, chờ quần chúng phát tiết một phen mới dằn tiếng bàn tán của mọi người xuống: "Như vậy, tại sao bọn họ phải làm như vậy?"
Vấn đề này khiến cho lĩnh dân rối loạn tưng bừng.
"Bởi vì giáo hội cần phù thủy để duy trì sự thống trị của bọn họ!" Không chờ bọn họ suy đoán, vương tử nói thẳng: "Phù thủy có năng lực lớn bao nhiêu nhà nhà đều thấy được, có thể nói là đa dạng nhiều mặt, không thể tưởng tượng nổi! Ngoại trừ tiểu thư Nanawa có thể chữa trị thương tích và tiểu thư Lily có thể tiêu diệt tà dịch ra, còn có rất nhiều năng lực có thể thay đổi cuộc sống của chúng ta —— ví dụ như là thiết bị cung cấp nước trong khu cư xá chính là do tiểu thư Anna và tiểu thư Soria tự tay chế tạo. Súng kíp mà sử dụng Đệ Nhất Quân, máy hơi nước kéo xe chở quáng trong quặng mỏ, tất cả đều là quà tặng mà phù thủy đem tới cho mọi người, có thể nói không có các nàng, thị trấn không thể nào có được dáng vẻ như bây giờ!"
"Nhưng bất cứ chuyện gì đều có hai mặt, giống như cùng là một thanh trường kiếm, nó có thể dùng để đối kháng tà thú, cũng có thể đem ra giết chóc người vô tội. Giáo hội muốn lợi dụng năng lực của phù thủy để tổn thương những người lương thiện, phàm là không nghe theo giáo nghĩa của bọn họ thì đều bị bọn họ xem là bị thần linh vứt bỏ. Nhưng trên thực tế, tầng lớp cấp cao của giáo hội đang làm mấy hoạt động tội ác tày trời trong giáo nghĩa, hoàn toàn không để ý đến chuyện thần linh mà bọn họ nói tới có đang quan sát bọn họ hay không!"
"Các lĩnh dân của ta, nếu như là con cái của các ngươi bị giáo hội cướp đi, bồi dưỡng thành roi da và lưỡi dao trong tay bọn họ, sau đó lại quay ngược lại đối phó các ngươi, nghĩ xem, lúc đó bi ai cỡ nào!"
Roland xoay người, đi đến trước người Campas, mở một cuộn giấy thật dài ra, lớn tiếng hỏi: "Đối với những tội trạng ghi lại trên này, ngươi có lời gì muốn nói không!"
"Những chuyện này... đều là thật." Thần quan mở to hai mắt nhìn, hình như là hoàn toàn không thể tin được câu trả lời này lại do chính miệng mình nói ra: "Ta... nhận tội."
Quần chúng nghe được đối phương nhận tội, lập tức sôi trào.
"Ta giao quyền xét xử cho các ngươi!" Roland thừa dịp mọi người xúc động, cao giọng nói: "Đối mặt với tội ác như thế, lựa chọn của các ngươi là —— "
"Xử tử hắn!"
"Xử tử hắn!"
"Xử tử hắn!"
Tiếng hô của tất cả mọi người trở nên đều nhịp, không lâu sau, trong sân rộng chỉ còn lại một tiếng nói.
Trong tuyết đông bay liệng trên không Biên Thùy Trấn, lĩnh dân đưa ra lựa chọn của bọn họ.