- Chị Anna đâu rồi?
Nanawa nghe tiếng bước chân thình thịch từ cầu thang truyền đến, bèn vội chạy đến trông ngóng, nhưng cô bé thất vọng khi phát hiện người đến là hoàng tử điện hạ.
- Cô ấy vẫn đang làm việc, có thể tối nay đến sau.
- Làm việc? - Nanawa gần đây thường nghe những lời này từ miệng của hoàng tử.
- Ý của ngài là đốt đống bùn xám đó à?
- Tại thời điểm này, đúng là vậy.
Nanawa bĩu môi trở lại cái bàn bên cạnh, mình cũng có việc mà, cô bé nghĩ, ở lại đây và chữa trị những người bị thương vì bảo vệ thị trấn.
- Thế nào, Anna không ở đây, cảm thấy nhàm chán sao? - Roland cười cười, rút ra cái ghế ngồi kế bên lò sưởi.
- Vâng.
- Nanawa chống cằm của mình nói thành thật.
Cô bé cũng không phải không muốn trị liệu cho những người bị thương, chỉ có điều... chẳng qua là, nó thật đáng sợ.
Cô bé còn nhớ rõ hình ảnh lần đầu tiên chữa trị cho Brian, toàn thân gã như được ngâm trong máú, những cục máu đông màu nâu đỏ cứng lại ở ngực, và miệng giống như một con cá bị mất nước, máu bọt xen lẫn đỏ và trắng được ọc ra liên tục. Sau đó... bản thân cô bé lại té xỉu.
Rõ ràng cực kỳ xấu hổ.
Nanawa ngẩng đầu, lén nhìn trộm Roland một cái, phát hiện hắn đã dựa vào ghế ngáy o o. Xem ra hoàng tử cũng mệt mỏi, cô bé nghĩ, việc xây dựng tường thành, đào tạo binh lính, và bảo vệ thị trấn khỏi những con thú quỷ cũng là công việc của hắn ta đó.
Khi hắn nhờ cô bé đến đây, cô bé do dự một hồi, nhưng vẫn không từ chối.
- Em cũng sẽ gặp phải điều gì đó khiến em muốn sống, ngay cả khi em phải trầy trật vật vã để sống. - Nanawa không thể hiểu được ý nghĩa của câu này, nhưng khi cô bé nhắm mắt lại, hình dáng của Anna sẽ xuất hiện - đôi mắt xanh dương nhạt giống như hồ nước, từ từ bao quanh cô bé, đây cũng là nguyên nhân cô bé đồng ý với Roland.
Cô bé muốn trở nên mạnh mẽ như chị Anna vậy.
Đột nhiên, tiếng bước chân vang lên dưới cầu thang, Nanawa nhảy ra khỏi ghế và muốn xem đây có phải là lúc Anna quay lại không, nhưng cô bé đã bị một cánh tay vô hình ngăn lại.
- Chờ một chút, không chỉ một người.
Nanawa vỗ nhẹ vào ngực và không hài lòng.
- Chị hù em hả, Nightingale.
Cánh cửa nhanh chóng được mở ra, đó là Brian, người phụ trách tầng một.
- Tiểu thư Pine, hãy xuống đây, có người bị phỏng.
- Đây là, đến lúc phải làm việc rồi sao? - Nanawa hít sâu một hơi.
- Tôi biết rồi.
Cô bé bước xuống cầu thang, hai gã thủ vệ đang bận mang theo một người đàn ông không ngừng la hét thảm thiết đặt lên giường, đứng bên cạnh một người chàng trai thấp bé với khuôn mặt lo lắng. Brian bước về phía trước và trói tay và bàn chân của người bị thương vào bên giường, các thủ vệ sau đó đẩy chàng trai nhỏ bé kia ra khỏi phòng, và cũng kéo màn vải ngăn cách.
- Chuyện gì xảy ra?- Roland dụi mắt và đi xuống cầu thang hỏi.
- Điện hạ, có một người bị thương nghiêm trọng từ mỏ North Slope, có vẻ như bị phỏng rồi.
Hoàng tử đi tới liếc nhìn.
- Là bị bỏng hơi nước, bước đầu tiên sử dụng chắc không có vấn đề? Ai đưa hắn tới vậy?
- Trong tiền sảnh. - Brian chỉ sang hướng cửa.
- Ta đi hỏi thăm tình huống, ở đây liền giao cho các ngươi. - Dứt lời Roland hướng ngay về phía cửa chính.
Nanawa chầm chậm tiến gần người đàn ông rồi quan sát gã dưới ánh sáng. Cô bé thấy các chi tiết trên khuôn mặt của gã đều thành một mớ hỗn độn, làn da đáng lý phải sưng đỏ sẽ biến thành màu trắng nhợt nhạt sau khi mất nước, tóm lại nó như như một giẻ rách treo trên mặt. Cổ đầy những mụt nước, một số trong đó đã bị vỡ ra, rỉ ra dịch nhờn thấm trên gối. Dưới ngọn lửa đung đưa, ngoại hình của gã thậm chí còn khủng khiếp hơn cả ma quỷ trong cơn ác mộng.
Cô bé lùi lại hai bước, nhắm mắt lại, lúc mở ra lần nữa, cô bé thấy người cha đang quan tâm nhìn mình.
- Con ổn chứ?
Nanawa gật đầu và nghĩ về những gì Roland đã nói với cô bé:
- Hãy xem bệnh nhân như những con thú bé bỏng là được rồi.
Thế rồi, cô bé quay trở lại giường, với tay ra.
Cảm giác lạ lùng xuất hiện từ cơ thể cô bé, chúng tập trung lại trong lòng bàn tay. Cô bé nhìn thấy một dòng ánh sáng màu xanh lá cây huỳnh quang chảy ra khỏi lòng bàn tay và nhỏ xuống trên khuôn mặt của người bị thương. Mặc dù ánh huỳnh quang này rõ ràng như thế, nhưng những người khác có vẻ như chẳng thấy gì cả. Rồi vết thương thay đổi, lớp da bị cháy sém tiếp tục tróc ra và làn da mới mọc với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Tiếng rên la đau đớn của người bị thường từ từ nhỏ dần rồi dừng lại, hít thở trở nên bình ổn, như lâm vào ngủ say.
Nanawa thở hắt ra, lần biểu hiện này tiến bộ không ít so với lần trước nhỉ?
- Ôi Chúa ơi, đây là năng lực chữa trị điện hạ nói hay sao? Cha lần đầu tiên nhìn thấy. – Tigul Pine nói với sự kinh ngạc.
- Này con bé bướng bỉnh kia, con thật tuyệt vời!
- Đơn giản là sức mạnh của các vị thần. - Brian nói với cảm xúc tương tự.
- Khi tôi bị thương, cũng do tiểu thư Nanawa thân thủ chữa trị, rõ ràng vô cùng cảm tạ ngài.
A, tên ngốc này, Nanawa bụm mặt, hắn cũng không biết ngày đó là chị Nightingale lén mang mình ra ngoài sao?
- Đó chuyện khi nào. - Tigul nói một cách kỳ lạ:
- Làm thế nào mà cha không biết?
- Khụ... ức mạnh của cô ấy không liên quan gì đến thần linh, nó thuộc về chính bản thân phù thủy. - Roland vén rèm lên trở lại bên trong, ho khan hai tiếng đổi chủ đề.
- Vết thương của bệnh nhân hiện tại như thế nào?
- Cơ bản hồi phục. - Brian hào hứng nói.
- Tựa như hoàn toàn chưa từng bị thương vậy! Điện hạ, có tiểu thư Nanawa giúp đỡ, mọi người đều có cơ hội sống sót trong trận chiến ở Tháng của Quỷ!
- Chỉ cần không chết ngay tại chỗ, giữ được tánh mạng thì vấn đề không lớn. - Hoàng tử gật đầu, ý bảo Brian đánh thức bệnh nhân.
- Ngươi tên là Iron Head đúng không?
Người được gọi là Iron Head ngồi dậy và bối rối.
- Mình... đang nằm mơ à?
- Không phải. - Roland nói:
- Ngươi còn sống.
- Ngài là... ! Tôi đã từng ở trên quảng trường gặp qua ngài!- Người đàn ông đột nhiên tỉnh dậy và lăn xuống giường, quỳ rạp trên đất.
- Tứ hoàng tử điện hạ, là ngài đã cứu tiểu dân à?
- Là vị tiểu như nhà Pine này đã cứu ngươi, cô ấy là phù thủy có năng lực chữa trị.
Nanawa trong lòng căng thẳng, trực tiếp nói mình là phù thủy có ổn không đây? Quả nhiên, ánh mắt đầy hy vọng của đối phương nhìn mình đã thay đổi.
- Phù... thủy? Điện hạ ơi, họ không là ma quỷ...
- Tên kia nói bậy bạ gì đó! - Tigul đứng dậy, bất mãn hét lên.
- Con gái ta chẳng liên quan gì đến ma quỷ. Nó đã cứu sống nhà ngươi. Lẽ nào nhà ngươi cho rằng ma quỷ sẽ vươn tay ra cứu ngươi chắc?
- Không, không phải! Xin tha thứ cho sự thô lỗ của tôi. - Iron Head ngay lập tức cúi đầu xuống
- Cảm tạ cô đã cứu tôi một mạng, tiểu thư Pine.
Nanawa đột nhiên cảm thấy khó chịu, cô bé muốn chạy ra khỏi phòng ngay lập tức, nhưng có một giọng nói liên tục nhắc nhở trong trái tim cô bé.
- Phải mạnh mẽ lên.
Sau khi Iron Head được đẩy đi, Tigul lo lắng hỏi:
- Điều này có thực sự ổn không, thưa điện hạ? Kể từ đó, e rằng con gái của thần không có cách nào sống như người bình thường được.
- Hãy nghĩ về hướng tốt đi, ngài Pine à. - Hoàng tử an ủi.
- Chỉ có thừa dịp phá tan cục diện bế tắc lúc này, Nanawa sau này mới có thể có được tự do thật sự. Bằng không, khi cô bé lớn lên, cuối cùng sẽ có một ngày phải bại lộ, đến lúc đó chỉ sợ cô bé phải bị cô lập khỏi thế giới.
Tự do… thật sự à?
Nanawa không biết, cô bé cảm thấy hiện tại cũng vô cùng tự do, nhưng mà điện hạ nói có thể thực hiện, chị Anna cũng có thể giống như mình mà ra khỏi lâu đài, trở về học viện của thầy Karl sao?