Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 433

Chương 433
Chương 433

...

"Mời dùng từ từ." Thị nữ bày rượu nho lên trên bàn vuông, hiếu kỳ quan sát ba người một chút: "Cần thêm rượu thì kéo dây thừng cạnh cửa là được."

"Biết, ngươi đi mau đi." Otto khoát khoát tay, người sau cúi mình vái chào, quay người rời đi. Theo cửa phòng khép lại, tiếng ồn ào bên ngoài bị chặn lại, trong phòng lập tức yên tĩnh lại.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn cảm thấy trong lòng không bình tĩnh, nhìn Andrea không nháy mắt, sợ nàng đột nhiên biến mất: "Ta còn nghĩ đây chỉ là một giấc mộng, Belinda và Ouro đều cho là ngươi chết rồi, không ngờ còn có một ngày có thể gặp lại ngươi..."

Sau khi không nhịn được hô lên trong chợ, đối phương cũng đưa mắt nhìn hắn —— có thể phản ứng với cái tên này, chứng minh nàng không chỉ là trùng hợp có dáng dấp tương tự thôi.

Không đúng, phải nói chắc chắn không thể nào là hai người, giọng nói và dáng điệu bên ngoài của Andrea xuất sắc như thế, mọi cử động đều có khí chất đặc biệt, rất khó có người phụ nữ nào khác có thể so sánh.

Nhưng phản ứng của đối phương không hề kinh hỉ giống mình dự đoán mà là nhướng mày, đi tới bên cạnh mình, dùng giọng điệu ra lệnh cho mình đi theo nàng, sau đó vội vàng đi khỏi chợ.

Đại khái là nàng không muốn khiến cho quá nhiều người vây xem, không sai, quý tộc không nên hô to gọi nhỏ ở nơi bình dân hội tụ, là mình quá thất lễ.

Đi theo hai người vào phòng đơn của một quán rượu, hắn mới có cơ hội quan sát tỉ mỉ đối phương, đã qua năm năm ròng rã, nàng vẫn là dáng vẻ trong trí nhớ, nếu như đây là một giấc mộng, hắn hi vọng có thể kéo dài hơn một chút.

"Người này là tình nhân cũ của ngươi?" Cô gái tóc đen huýt sáo.

"Nếu ngươi nhất định phải đi theo tới, ở thời điểm này thì hẳn ngươi phải biết trầm mặc." Andrea trừng nàng một cái: "Ngươi không nói cũng không ai cho ngươi là ngươi câm."

"Ta chỉ muốn bảo vệ ngươi." Đối phương nhếch miệng cười nói: “Hơn nữa, ngay từ đầu ngươi kéo ta đến mua quà sinh nhật cho Tilly, bây giờ lại muốn đuổi ta đi, như vậy đã vi phạm tác phong của quý tộc."

"Tác phong quý tộc cũng phải xem đó là với người nào." Andrea hừ, nói: "Đối với ngươi thì hoàn toàn không cần thiết."

"Vị này là..." Otto thấy mình không được đáp lại, không khỏi có chút xấu hổ, đành phải nhìn về phía cô gái tóc đen cũng có vẻ ngoài xuất chúng: "Bạn của ngươi?"

"Ashes." Không đợi Andrea mở miệng, nàng nói thẳng: "Ngươi là ai, tại sao ngươi biết nàng?"

"Ta là Otto Rakusai, đến từ Down Kingdom." Nghe đối phương hỏi thăm, hắn cảm thấy bất ngờ —— cô gái tên là Ashes này dùng ngôn từ quá ngay thẳng và bén nhọn, hình như không phải là một vị quý tộc được giáo dục tốt, tại sao Andrea lại đi chung với người như thế? "Ta quen biết Andrea từ nhỏ, còn có muội muội của ta, Belinda, Tokat của nhà Ouro, còn có trưởng tử của quốc vương Dawn Kingdom, Alpein điện hạ, chúng ta là bạn tốt."

"Nghe giống như caau chuyện của một đám quyền quý." Ashes nhún nhún vai: "Ngươi mói nói là nàng chết rồi?"

"Đó là vì —— "

"Đủ rồi." Andrea ngắt lời: "Belinda và Ouro không có nói sai, tiểu thư nhà Quinn mà các ngươi biết đã chết."

"Nhưng rõ ràng ngươi còn ở đây." Otto liên tục lắc đầu: "Lúc ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Quốc đô Dawn Kingdom Shining City, ngoại trừ vương thất ra, quý tộc hiển hách nhất chính là Tokat, Quinn và Rakusai, gia chủ đều là bạn mà quốc vương cực kì tin cậy, cũng là đại thần nắm chắc thực quyền. Mà truyền thống này từ khi Dawn Kingdom chọn quốc đô thì vẫn luôn kéo dài, đến thế hệ này của bọn họ thì vẫn như thế.

Trong đó, Andrea chính là trưởng nữ của nhà Quinn, cho dù là dung mạo hay là gia thế đều không có thể bắt bẻ, người theo đuổi vô số kể, mình và Ouro cũng không ngoại lệ.

Nhưng ai cũng không ngờ, trong một lần du lịch mùa xuân, xe ngựa của Andrea đột nhiên mất khống chế, rơi vào trong núi, sự cố ngoài ý muốn này thậm chí kinh động đến quốc vương. Ba nhà liên hợp với vương thất tìm tòi hồi lâu mới tìm được thi thể đã tã tơi của nàng dưới chân núi.

Biết được kết quả này, Otto chán nản tinh thần thật lâu, so với Ouro đã bắt đầu theo đuổi, mình còn không kịp nói cho đối phương biết tâm ý của mình. Vốn tưởng rằng không còn cơ hội này, không ngờ lại gặp lại nàng ở nơi đất khách quê ngươi này.

Qua một hồi lâu, Andrea mới khẽ thở dài: "Đó cũng không phải là sự cố ngoài ý muốn."

"Cái... gì?"

"Năm năm trước xe ngựa mất khống chế, từ trên núi rơi xuống, đều là một tay gia tộc bày kế." Giọng nàng trở nên trầm thấp: "Phụ thân phát hiện thân phận phù thủy của ta."

Otto lập tức ngơ ngẩn: "Phù thủy?"

"Xem ra ngươi giấu diếm không tệ." Ashes che miệng nói: "Ngay cả bạn chơi chung từ nhỏ đến lớn cũng có thể giấu diếm được."

Andrea không có phản ứng nàng: "Không sai, sau khi phụ thân biết chuyện này, lập tức sắp xếp sự cố đó —— người trên xe hoàn toàn không phải ta, vì thế người mất mạng chỉ có xa phu và thị nữ. Sau đó ta bị hắn đưa ra khỏi Dawn Kingdom, cuối cùng ẩn cư ở Cliff City ở Greyfort." Nàng dừng một chút: "Trên thực tế, chuyện này hắn chưa từng hỏi ý kiến của ta, cũng không có quan tâm tới ý nghĩ của ta, hắn chỉ muốn nhanh chóng vứt bỏ ta."

Hóa ra đúng là chuyện như vậy... Otto trầm mặc, ‘đóa hoa ánh sáng’ rất được mọi người ái mộ lại biến thành một vị phù thủy, nếu như tin tức này truyền đi, sợ rằng sẽ tạo thành đả kích nghiêm trọng cho gia tộc Quinn. Nhưng mà ngụy tạo sự cố cũng là cách để bảo đảm an toàn cho Andrea —— thân là một thượng tầng quý tộc tin tức linh thông, hắn không chỉ một lần nghe nói, những phù thủy rơi vào trong tay giáo hội sẽ bị đối xử thê thảm như thế nào.

Chần chờ một lát, hắn nói ra ý nghĩ của mình, lại bị tiếng cười lạnh của Andrea cắt ngang.

"Bảo hộ? Chỉ cần phụ thân không giao ta ra, giáo hội có thể gì? Đem quân thẩm phán xông vào nội thành bắt ta sao?" Nàng tăng giọng mấy phần: "Hắn là Ngự tiền Thủ tướng của quốc vương Dawn Kingdom, đồng thời nắm giữ đội tuần tra ngoại thành, kết quả chẳng hề làm gì. Phụ thân của tiểu thư Nanawa chỉ là một nam tước, lại vì nữ nhi mình mà xông vào thành bảo của lãnh chúa, ngay mặt tranh chấp với Roland điện hạ, mà hắn chỉ đuổi ta ra khỏi nhà, cái này gọi là bảo hộ?"

Otto nhất thời á khẩu không trả lời được, tẻ ngắt dài dằng dặc qua đi, hắn mới do do dự dự hỏi: "Ngươi... sẽ còn trở về sao?"

"Không có một ngày như vậy." Andrea đứng dậy: "Ta nói rồi, năm năm trước, đại tiểu thư nhà Quinn đã chết, đây mới là chuyện phụ thân muốn nhìn thấy."

"Hàng năm Ouro đều sẽ tới mộ ngươi tặng hoa, hắn vẫn không quên được ngươi."

Nàng đi tới cửa, thấp giọng nói: "Chỉ là mong muốn đơn phương thôi, một ngày nào đó hắn sẽ quên."

Nhìn hai người biến mất ở ngoài phòng, Otto vô lực nằm ở trên ghế dài.

Hắn có chút ghét sự nhu nhược của bản thân.

Đến giờ phút này, người hắn nói ra vẫn là Ouro mà không phải là nói cho nàng biết tâm ý của mình.

Ta cũng không quên được ngươi.

Hắn nhắm mắt lại.

Bình Luận (0)
Comment