Từng bước đi lên thềm đá của hố trời, Tafron cảm nhận được ý lạnh khó hiểu.
Dưới đáy giáo đường u tĩnh thâm thúy này, ẩn giấu cơ mật cốt lõi nhất của giáo hội —— cơ quan Hermes.
Đây là lần đầu tiên hắn đi tới chỗ này.
"Mael miện hạ muốn ta tới đây gặp hắn thật?" Dựa theo lệ cũ, trong số đại chủ giáo, chỉ có người được chọn là người nối nghiệp Giáo hoàng mới có tư cách đi vào Bí Khu, mà hắn tuổi tác đã cao, không thể tiếp nhận vị trí của Mael.
"Ngươi làm việc cho giáo hội nhiều năm như vậy, lại còn là cộng sự, miện hạ rất tín nhiệm ngươi." Isabella cười nói: "Hơn nữa quy củ trước đây cũng không thích hợp chiến tranh sắp đến, thần ý không nên bị vùi lấp dưới đáy, nó cần tỏ rõ cho tất cả tín đồ mê muội, dẫn chúng ta nghênh đón lần chiến đấu cuối cùng."
"Đây là... ý của miện hạ?"
"Không sai." Nàng dịu dàng nói.
Sau khi đi vào cơ quan, hai tên quân thẩm phán tiến lên đón: "Chủ giáo đại nhân, miện hạ đang chủ trì thí nghiệm ma thạch, nếu như ngài có đem Thần Phạt Chi Thạch theo, xin giao nó cho ta tạm quản —— có thể nó sẽ ảnh hưởng đến ml vận hành."
Tafron gật gật đầu, giao một chuỗi dây chuyền thần thạch cho đối phương.
"Miện hạ ở chỗ này, mời đi theo ta."
Isabella ngoặt vào một đường hầm thật dài, đẩy cửa sắt ra, theo tiếng kẹt kẹt chói tai, Tafron thấy được một người thuần khiết che mặt khác. Nàng giống như u linh chắn ở sau cửa, dưới vải đen bảo phủ toàn thân, da thịt trắng noãn như ẩn như hiện, có vẻ như ngoại trừ miếng vải mỏng này ra, trên người nàng lại không có một mảnh vải. Khiến cho người khác chú ý nhất chính là con mắt của phù thủy, không giống như con ngươi của người bình thường, con mắt của nàng hiện ra ánh sáng màu xám bạc, bên trong giống như có một vòng xoáy đang chuyển động, nhìn lâu thì có cảm giác như mình cũng bị hút vào bên trong.
Tafron vô thức cúi đầu xuống.
Lúc này hắn mới chú ý tới, đối phương không có mang giày, hai chân trần trụi, trên các ngón chân đều nhau có chút màu đỏ tươi.
Trong đầu chủ giáo không khỏi nhớ tới câu nói "mùi vị của phù thủy cũng không phải là phụ nữ bình thường có thể sánh được".
Gặp quỷ, đám phù thủy này đều là yêu tinh sao?
Hai chân mảnh khảnh nhanh chóng dời vị trí, bên tai vang lên tiếng Isabella nhắc nhở: "Đại nhân?"
"Khụ khụ." Tafron thu nạp tâm tư, đi vào trong phòng.
Phòng không lớn, bốn vách tường treo bó đuốc nhựa thông đang cháy hừng hực, nhưng mà hắn không có ngửi được mùi thơm ngọt ngào quen thuộc.
Bốn người thuần khiết ngồi vây quanh một cái bàn đá, loay hoay một đống tảng đá óng ánh sáng long lanh, mà bên cạnh cái bàn đá thì là Giáo hoàng đương nhiệm đang đứng đó, Mael miện hạ.
Tafron đang chuẩn bị quỳ lạy hành lễ thì cánh tay đã bị Mael đỡ.
"Nơi này không có người ngoài, không cần tuân thủ những nghi thức xã giao này." Hắn mỉm cười nói: "Chúng ta là người quen cũ, đại nhân Tafron."
Mới hai tháng không gặp, trên trán Mael đã có thêm mấy nếp nhăn, trong tóc cũng có mấy sợi bạc, chỉ là giọng điệu vẫn quen thuộc như trước đây, hoàn toàn không có chút cao cao tại thượng nào.
"Ngài không thể làm như vậy được..." Tafron lập tức cảm thấy trong lòng ấm áp: "Cho dù không có tín đồ khác thì cũng nhất định phải tuân thủ trật tự của giáo hội."
"Lời ta nói chính là trật tự." Giáo hoàng xem thường cười cười: "Không nói cái này... tình huống phía trên vẫn tốt chứ? Vốn ta định để Isabella thuật lại tin của các ngươi cho ta, bây giờ ngươi tới, vậy thì nói cho ta nghe một chút đi."
"Vâng, thưa miện hạ." Tafron gật đầu nói. Nói xong tình hình giáo hội gần đây, hắn nói tới mệnh lệnh mà Isabella nói tới: "Bây giờ chúng ta bắt đầu chuẩn bị tài nguyên, đều là nhằm vào Dawn Kingdom, điều động một lần nữa chỉ sợ phải hao phí không ít công phu, tại sao ngài đột nhiên quyết định muốn tiến công Greyfort trước?"
"Nguyên nhân chủ yếu mà ta gọi ngươi đến cũng là vì cái này." Mael thở dài: "Bây giờ Greyfort đã có dấu hiệu suy sụp, tranh vương lệnh và thuốc viên cuồng hóa đã có hiệu quả, mà Dawn Kingdom thì nội loạn nổi lên bốn phía, bọn chúng hủy diệt là chuyện sớm hay muộn, bởi vậy ai trước ai sau cũng không có quá nhiều khác nhau."
"Ta cũng cho rằng như vậy, nhưng... Greyfort vẫn là một đối thủ khổng lồ."
"Khiến cho ta quyết định điều chỉnh phương ấn tấn công, lý do chủ yếu có hai cái." Giáo hoàng chắp tay sau lưng, chậm rãi nói: "Điểm thứ nhất gần như nhất trí với lo lắng của ngươi: Vương quốc Greyfort có địa vực phổ biến nhất, tài nguyên phong phú nhất, đã là kẻ địch khổng lồ, cũng đồng nghĩa với hồi báo kếch xù. Nếu như có thể sớm chuyển hóa thành lãnh địa của giáo hội, lợi ích đem lại lớn hơn chiếm Dawn Kingdom. Nếu như còn mười năm nữa, chắc chắn ta sẽ dựa theo quyết định của đại nhân Obas Llane chấp hành, nhưng thời gian của chúng ta không nhiều lắm. Địa Ngục Khủng Thú xuất hiện có nghĩa là khả năng ngày Hồng Nguyệt hiện thế phải sớm hơn trong Thánh Thư nói tới nhiều. Ngay lúc này, bốc lên một chút phong hiểm, hi sinh càng nhiều hơn cũng đáng giá."
Tafron khẽ gật đầu, lý do này đúng là rất đầy đủ, nhưng vấn đề là... không giống tác phong của Mael lắm: "Như vậy lý do thứ hai của ngài là..."
"Roland Wimbledon ở Tây cảnh." Giáo hoàng chém đinh chặt sắt nói.
"Ngài nói là... tứ vương tử Greyfort?" Hắn không khỏi khẽ giật mình.
"Tổng hợp tình báo một năm gần đây, ta phát hiện một chuyện không thể tưởng tượng nổi." Mael vỗ vỗ bả vai chủ giáo: "Cho dù là hành động giáo hội nhằm vào hắn hay là hành động của vương quốc Greyfort nhằm vào hắn thì đều thất bại, không một ngoại lệ. Thất bại bàn đầu có thể ngược dòng tìm hiểu đến chuyện công tước Tây cảnh tấn công lãnh địa của hắn, khi đó Roland có cái gì? Một thị trấn rách nát mà thôi. Người ngoài cho là hắn gia nhập vào ma quỷ mới đánh bại đoàn kỵ sĩ của công tước nhưng chúng ta đều biết, trừ kẻ siêu phàm ra, một hai phù thủy không thể tạo thành uy hiếp gì với kỵ sĩ võ trang đầy đủ lại còn có Thần Phạt Chi Thạch."
"Mà tình báo sau này càng ngày càng không thể tưởng tượng, ví dụ như là mật tín đưa đến Thánh Thành hai tháng trước có nói tới tân vương Deflick từng phái ra quân đội cuồng hóa gần hai ngàn người tấn công Tây cảnh, nhưng mà vừa đối mặt thì thua trận, điều này có ý nghĩa gì?"
Tafron không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, hai ngàn quân cuồng hóa! Cho dù là ở Hermes thì cũng là một lực lượng không thể khinh thường.
"Nếu như tách tin tức ra xem, có lẽ còn sẽ không phát hiện ra được cái gì, nhưng hợp tất cả lại thì rất đáng sợ —— Roland Wimbledon chưa từng thất bại trong một cuộc chiến tranh nào!" Giáo hoàng trầm giọng nói: "Hơn nữa, từ trong tình báo đó có thể thấy được, tốc độ tăng trưởng lực lượng của hắn nhanh đến kinh người, đồng thời còn có xu thế mở rộng ra ngoài. Nếu như lại kéo dài thêm một năm nữa, nói không chừng toàn bộ Greyfort đều sẽ rơi vào trong tay của hắn, khi đó muốn chiếm đoạt vùng đất rộng lớn này, cái giá phải trả sợ là sẽ lớn hơn bây giờ nhiều lắm." Hắn dừng một chút, nhìn về phía Tafron: "Trong cơ quan có nhiều việc phải xử lý lắm, ta không rảnh bận tâm tầng lớp cấp cao của giáo hội phát triển và mở rộng, những thứ này chỉ có thể giao cho ngươi đi áp dụng."
Sau khi đại chủ giáo rời đi, hình dạng căn phòng cũng thay đổi.
Cây đuốc trên vách tường biến mất, người thuần khiết nghiên cứu ma thạch và bàn đá cũng không thấy bóng dáng, bóng dáng Giáo hoàng dần dần nhạt đi, cuối cùng chỉ còn lại ba người Isabella, Angela và người phụ nữ che vải đen.
"Ngươi không nói ta còn không biết, hóa ra tứ vương tử Greyfort là một người thú vị như thế." Isabella chậc lưỡi nói: "Tại sao ta cảm thấy hắn càng có hi vọng đánh bại ma quỷ hơn giáo hội?"
"Người nói như vậy là có ý gì?" Người phụ nữ che vải đen nhíu mày nói: "Người muốn phản bội giáo hội?"
"Phản bội? Đừng nói khó nghe như vậy." Isabella nhún vai nói: "Mục đích thành lập giáo hội không phải là vì bảo đảm nhân loại có thể sống sót trong Trận Chiến Thần Ý sao, nếu có những người khác có thể làm được điểm này, ta không ngại đổi chủ."
"Ngươi... !"
"Đừng có tranh cãi." Angela ngăn lại: "Isabella không có nói sai, cái gọi là Trận Chiến Thần Ý, chỉ có người thắng cuối cùng mới là con cưng của thần." Nàng mặt không thay đổi nhìn về phía hai người: "Về phần thần linh sẽ mỉm cười với ai —— là Hội Liên Hợp hay là một vương tử Greyfort, ta nghĩ trận chiến này sẽ cho chúng ta câu trả lời.”