Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 445

Chương 445
Chương 445

Mới vừa sáng, Karusimo đã đi tới bến tàu.

Không giống như ngày thường, bên cạnh bến tàu đã có vô số người trầm mặc đứng đó, bọn họ đeo ba lô và súng trường, như một khu rừng rậm đứng sừng sững trong gió tuyết. Tuy nhân số đông đảo, hiện trường lại hết sức trật tự ngay ngắn, các binh sĩ leo lên một chiếc tàu thủy sát bên, chỉ với tư thế này thì đã khiến cho hắn cảm nhận được một lực lượng không lời.

Karusimo không khỏi nuốt ngụm nước miếng.

Đây là chiến sĩ của vương tử điện hạ.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi, ông lão nghĩ, lúc còn trẻ hắn từng xông xáo hơn phân nửa Greyfort, từ quận Hải Phong đến cảng Greenwater, còn suất lĩnh đội thương thuyền tiến về hải đảo Fiordland, tận mắt nhìn thấy kỵ sĩ thiết giáp diễu võ giương oai, cũng được chứng kiến mọi rợ hung hãn có thể tay không chém giết dã thú. Với hắn thì những người đó đều là người vũ dũng mạnh mẽ, nhưng hắn không nghĩ tới, bây giờ trước mặt một đám người bình thường, mình lại cảm nhận được sự mạnh mẽ này, hơn nữa còn hơn trước đó nhiều.

Không sai, những người này đều là người bình thường... Karusimo đi vào Biên Thùy Trấn đã bốn tháng, càng ngày càng hiểu rõ thị trấn. Hắn biết thành viên của Đệ Nhất Quân gần như đều được chọn lựa từ dân bản địa, khi bọn họ gia nhập vào quân đội thì phần lớn đều đã trưởng thành, trước đó có đủ loại chức nghiệp, có thợ mỏ, có thợ săn, còn có thợ lò và thợ xây, không có chiến sĩ. Nói một cách khác, bọn họ đều không có được huấn luyện chiến đấu từ nhỏ.

Nhưng mà chỉ trong mấy tháng, những người này đã có được khí thế không kém hơn bất cứ đoàn kỵ sĩ nào, rốt cuộc vương tử điện hạ đã thi triển ma pháp gì?

"Ngươi... muốn đi thật?" Dude nói nhỏ sau lưng, có thể nghe được, hắn cũng bị sự trầm mặc của đội ngũ này lây nhiễm.

"Nếu không thì sao ta lại ứng cử vị trí thuyền trưởng?" Karusimo hít một hơi thật sâu.

"Nhưng bọn họ đi đánh trận."

"Bọn họ đều đang làm việc cho điện hạ." Ông lão cũng không quay đầu lại, nói: "Mà ta cũng thế."

Người phía sau trầm mặc một lát: "Đừng có chết ở bên ngoài."

Hắn không tiếp tục trả lời mà khoát tay áo.

...

Đón lấy tuyết bay, Karusimo leo lên tàu thuỷ thứ sáu, dựa theo truyền thống, thuyền trưởng sẽ đặt tên cho thuyền của mình, tuy chiếc tàu thuỷ quái dị này thuộc về vương tử điện hạ nhưng hắn vẫn được cho biết là mình có quyền lực này.

Nhưng mà ông lão vẫn chậm chạp chưa quyết định.

Đây là lần quay trở lại đảm nhiệm vị trí thuyền trưởng đầu tiên sau khi hắn cáo biệt hàng hải hơn mười năm, hắn hi vọng mình có thể nghĩ ra một cái tên có ý nghĩa kỷ niệm.

"Lão đại, ngài đã tới!" Đi vào khoang thuyền trưởng, trợ thủ của mình lập tức đi lên đón: "Bây giờ nồi hơi đang thêm nhiệt, ta cam đoan nó có thể nhanh chóng chuyển động."

Tên nhóc này tên là Barracuda, đến từ Nam cảnh, từng có kinh nghiệm ra biển đánh cá mấy năm. Nếu như trong các đội thuyền khác, hắn ngay cả thủy thủ cũng chưa chắc có thể làm được, nhưng ở chỗ này không có chênh lệch, tất cả mọi người là tân thủ.

"Tất cả thuyền viên đến đông đủ chưa?"

"Đã tới lâu rồi, ngài là người cuối cùng." Đối phương chớp chớp mắt.

"Nếu như ngươi không hiểu được nên tôn kính một thuyền trưởng như thế nào, ta sẽ rất tình nguyện cho ngươi lên lau boong thuyền cả ngày."

"Không, ngài thuyền trưởng đáng kính." Thằng nhóc lập tức đứng nghiêm: "Đương nhiên ta hiểu!"

"Lúc này mới đúng." Karusimo sờ râu nói: "Thông báo cho khoang lò, kêu bọn họ cho lửa mạnh một chút, nhưng cũng đừng khép cái van hơi nước chết tiệt đó lại, ta cũng không muốn ủi mông thuyền ở trước!"

"Được, biết rồi." Mới nói xong, Barracuda lại lộ ra nguyên hình, hắn chớp mắt với ông lão một cái, sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi khoang điều khiển.

"Cái thằng nhóc này." Karusimo cười lắc đầu. Bầu không khí nghiêm túc mà Đệ Nhất Quân mang tới bị hòa tan không ít, hắn giống như lại về tới thời gian rong ruổi trên biển. Đi đến bên cạnh bánh lái, ông lão khẽ vuốt ve bánh lái bằng gỗ, bình tĩnh nhớ lại quá trình thao tác tàu thủy.

Thuyền đá mà điện hạ phát minh hoàn toàn khác thuyền buồm, nó không có cột buồm, cũng không có khoang dưới boong tàu, chỉ sắp đặt hai căn phòng ở đầu thuyền và giữa thân thuyền, trước mặt được xưng là phòng điều khiển, có thể nhìn qua hai cái cửa sổ lớn mà thấy rõ ràng tình huống đường thuyền, ở giữa chính là phòng lò, động lực của thuyền đến từ đó.

Phần sau và phần đuôi phòng điều khiển thì là boong thuyền trụi lủi, khi huấn luyện bọn họ thường sẽ dẫn theo một vài thợ mỏ lên, đi dọc theo sông Xích Thủy về phía tây, đi khu vực biên giới rừng rậm Dodge đào chút than đá về —— thứ này còn giữ lửa được lâu hơn củi, cũng là nguyên liệu sưởi ấm khá thường gặp ở quận Hải Phong. Mà bây giờ, bốn phía boong thuyền đều có vải che gió, trên đỉnh đầu cũng dựng lều, hiển nhiên là chuẩn bị cho binh sĩ đi thuyền.

Mặc dù trước giờ chưa từng tiếp xúc với loại đồ chơi mới này, nhưng Karusimo nhanh chóng phát hiện trong huấn luyện, muốn để nó động cũng không khó, thậm chí còn dễ dàng hơn thuyền buồm nhiều. Chỉ với chuyện không cần căn cứ hướng gió và sức gió mà điều chỉnh vải bạt thì đã tiết kiệm được một lượng lớn nhân thủ và thời gian —— bất cứ một thôn dân nào cũng có thể thêm lửa nồi hơi, cũng không có chuyện tốn nửa năm để nắm giữ kĩ năng leo cột buồm và điều chỉnh buồm. Chỉ cần ống khói phun ra khí trắng, khép lại van thì thuyền sẽ chạy.

Nhưng vào lúc này, một tiếng còi hơi trầm muộn từ tiền phương vọng lại, phá vỡ sáng sớm yên tĩnh ở Biên Thùy Trấn.

Đây là tín hiệu lên đường.

"Lão đại, nước trong lò đã sôi trào!" Barracuda lại vọt trở về phòng điều khiển.

"Kéo chuông, thông báo cho Bigfoot và Grizzly đóng van, tăng tốc độ, tiến lên!" Karusimo trang trọng đưa ra chỉ lệnh.

"Vâng, tiến lên!" Barracuda kéo một sợi dây kẽm nhỏ dài trên tường, thuận theo sợi dây này, chuông trong khoang lò sẽ rung lên, dùng để truyền mệnh lệnh từ thuyền trưởng.

Thân thuyền bỗng lắc lư một cái, bánh xe gỗ hai bên chậm rãi chuyển động.

Karusimo nắm chặt bánh lái, nhìn thẳng phía trước —— khi Dude hỏi ra câu đó, hắn cũng không có nói ra ý nghĩ thật trong lòng mình, hoặc là nói câu trả lời ‘làm việc cho lãnh chúa’ chỉ là một phần nhỏ.

Hắn chỉ vì thích chức vụ ‘thuyền trưởng’ này thôi.

Cho dù là thuyền cánh buồm hay là tàu thuỷ hơi nước, khi tay cầm bánh lái, vượt gió rẽ sóng ở trên mặt nước, Karusimo sẽ cảm thấy vui sướng từ đáy lòng.

Đây mới là cuộc sống hắn muốn.

"Kéo buồm... không đúng, tiếp tục thêm than đá!" Ông lão quay đà qua bên phải, hô to: “Đám nhóc, nắm chặt, chúng ta xuất phát!"

"Chỉ cần ngươi có thể đưa ta đến Biên Thùy Trấn, gia tộc Syrte tất có trọng kim tạ ơn... năm miếng, không, mười miếng kim long, thế nào?" Quản gia đứng trước cửa một căn nhà gỗ ở bờ sống, hỏi người chèo thuyền nghèo đang khó xử. Chân trái của hắn kẹt ở khe cửa, miễn cho đối phương khép lại cánh cửa cũ nát, chặn mình bên ngoài.

"Đại, đại nhân... không phải ta không muốn đưa ngài đi mà là thật sự làm không được." Người chèo thuyền lắp bắp nói: "Ngài, ngài xem, thuyền của ta chỉ có đáy, ngay cả một cái lêu cản tuyết cũng không có, bình thường dùng để qua sông còn được, nhưng ngài nói muốn đi Biên Thùy Trấn, hành trình này mất mấy ngày! Không nói ta có thể chống được tới đó hay không, băng thiên tuyết địa ban đêm, chúng ta ngủ, ngủ ở chỗ nào! Ngài muốn nói ngủ trên thuyền sao, ngủ suốt đêm như vậy không sợ bị đông thành hai tượng băng sao?"

"Gần đây còn có người chèo thuyền nào có thể đi Biên Thùy Trấn sao?" Quản gia chưa từ bỏ ý định, hỏi.

"Không có không có." Đối phương liên tục khoát tay, nói: "Chúng ta chỉ có một ít thuyền, chỉ có, chỉ có trong cứ điểm mới có thuyền buồm lớn có thể đi qua đêm, ngài nên đến đó tìm đi."

Nếu như mình có thể đi vào cứ điểm Epic thì sao phải khổ sở đến bến tàu vùng ngoại ô tìm những người chèo thuyền sống bằng nghề đánh cá và đưa đò này chứ?

Quản gia đạp mạnh xuống tuyết đọng trên đất, từ khi bốn gia tộc lớn bắt đầu tấn công cứ điểm, các cửa thành đã đóng lại hết, mình tốn nửa ngày mới vòng qua cứ điểm tới đây, chỉ tiếc là bây giờ có tìm đến đây cũng vô ích.

Mắt thấy trời sắp tối, như vậy thì làm sao mới hoàn toàn được nhiệm vụ mà chủ nhân nhắn nhủ?

Quản gia vẻ mặt sầu khổ nhìn về phía sông Xích Thủy, nhưng không lâu sau, hắn sững sờ tại chỗ.

Trời ạ, đó là thứ gì?

Hắn dụi dụi con mắt, tin chắc là mình không có nhìn lầm, một đội tàu cực kì khổng lồ đang lái tới chỗ mình, hình dạng thuyền hoàn toàn không giống như những thuyền buồm mà hắn nhìn thấy, trong tuyết bay đầy trời, đội tàu phát ra tiếng vang ầm ầm, dọc theo đường sông nhanh chóng tiến lên, trừ chiếc thuyền buồm đi đầu có tạo hình cổ quái ra thì những chiếc thuyền còn lại rõ ràng không có cánh buồm, nhưng lại ngược gió mà đi, đầu thuyền chẻ mặt nước ra làm hai, giống như là đang chặt sóng chém biển vậy.

Cờ xí trên chiến thuyền đi đầu đón gió tung bay, gia huy tháp cao và trường thương được thêu trên đó rõ mồn một trước mắt, quản gia không khỏi nín thở, đây là đội tàu của Roland Wimbledon điện hạ!

Bình Luận (0)
Comment