...
"Quần áo, giày, chén, thìa, nĩa.” May bẻ ngón tay nói: “Còn có thứ gì cần đem theo nữa không?"
Trên mặt đất có cả đống đồ dùng hàng ngày, lớn đến ấm nước, nhỏ đến chén gỗ, cái gì cần có đều có.
"Vật dụng trên giường mới là quan trọng nhất.” Irene suy tư nói: “Gối đầu, chăn đệm, đệm đơn, tốt nhất mỗi thứ đều đem một bộ."
Nghe được câu này, Rorschach và Gate không hẹn mà cùng nở một nụ cười quái dị, mà May liếc mắt một cái khiến cho hai người lập tức mặt không biểu cảm: “Những vật đó đều không cần, Carter nói hắn sẽ mua một bộ mới trong chợ. Nghe nói là trân tàng đến từ bốn gia tộc lớn, được tìm ra từ trong tầng hầm ngầm trong phủ đệ.”
"Oa, vậy chắc chắn đều là dệt từ tơ lụa tốt nhất.” Irene hâm mộ nói: “Ta nghe nói vương đô có một tiệm may bán vải vóc và quần áo do tơ dệt thành, chỉ có quý tộc lớn và phú thương mới mua được. Nếu như là đồ cất giữ của bốn gia tộc lớn thì chắc chắn cũng như vậy."
"Ừm, không kém bao nhiêu đâu.” May giả vờ vô tình nói: “Hình như hắn nói là một bộ tốn năm miếng kim long."
"Hít..." Ba người cùng nhau hít vào một hơi khí lạnh.
"Năm, năm miếng kim long, trời ạ.” Rorschach líu lưỡi nói: “Cái nayf tương đương với hai năm lương của ta."
"Ngươi có thể sánh được với ngôi sao Tây cảnh sao.” Gate gõ gáy nàng: “Tiểu thư May là danh nhân từng đến vương đô diễn! Về phần đại nhân Carter, hắn là thủ tịch kỵ sĩ của vương tử điện hạ, cho dù nói từ chỗ nào thì đều không phải là chúng ta có thể với tới được!"
"Thật tuyệt, May tỷ.” Trong ánh mắt Irene lóe lên ánh sáng: “Ta quá hâm mộ ngươi."
May biết, chỉ có hâm mộ đến từ nàng là thuần túy không pha tạp, từ vừa mới bắt đầu chính là sự thuần túy này hấp dẫn được ánh mắt Dawn. Nàng cũng rất kỳ quái, tại sao một cô gái lớn lên ở rạp hát lại có thể nuôi dưỡng được tính cách như vậy. Mặc dù đã buông xuống chút tình cảm này nhưng nhìn thấy Irene hâm mộ từ đáy lòng, nàng vẫn cảm nhận được một chút vui vẻ: “Chờ ngươi nổi tiếng, có thể tự mua cho mình... diễn xuất một lần ở vương đô, tiền lương chừng mấy miếng kim long, đó là không nói tới phần thưởng của những quý tộc sau đó nữa."
"Nhưng muốn kỹ xảo của ta đạt đến trình độ như ngươi thì còn không biết bao lâu nữa.” Irene bĩu môi nói.
"Xem ra trong phòng rất náo nhiệt, các ngươi đang tập luyện sao?" Cửa phòng bỗng nhiên bị đẩy ra, một người đàn ông vẻ ngoài anh tuấn xuất hiện ở cổng: “Có phải ta tới không đúng lúc hay không?”
"Đại, đại nhân Carter!" Gate và Rorschach lập tức khom mình hành lễ.
"Đại nhân kỵ sĩ, chào ngài.” Irene nghiêng đầu cười nói: “Chúng ta đang thảo luận May tỷ nên đem theo cái gì đến chỗ của ngài, mới nãy còn thảo luận về ngài."
"Có đúng không, nói ta cái gì?" Carter sờ cái ót tò mò hỏi.
"Không có cái gì!" May trừng mắt liếc hắn một cái, cái tên này luôn như thế, không nói lời nào còn được, mới mở miệng thì đánh tan khí chất thượng vị giả hoàn mỹ của hắn: “Sao ngươi đột nhiên đến đây, hôm nay không phải là ngày nghỉ mà?"
"Ặc, yên tâm, ta được vương tử điện hạ đặc biệt cho phép, hơn nữa... ta còn đem một món quà tới."
"Quà?"
May nhìn đám người một lượt, Gate lập tức ngầm hiểu: “A, tiểu thư May, ta vừa nghĩ ra còn có một số việc phải bận rộn, chờ ngươi quyết định xong hành trang thì có thể gọi ta bất cứ lúc nào."
"Ta cũng vậy, một chút quần áo để ở trong thùng vài ngày không có giặt." Rorschach cũng hành lễ cáo lui, lúc rời đi còn tiện thể kéo Irene đi.
"Hở? Ta chẳng có chuyện gì, khoan khoan... ta muốn xem quà của May tỷ..." Giọng nói dần dần đi xa, May thở ra một hơi, chốt cửa lại, quay người nhìn về phía thủ tịch kỵ sĩ: “Quà gì? Sẽ không phải là đồ chơi mới mà điện hạ nghiên cứu ra chứ."
Carter là xung quanh mấy lần: “Phụ thân của ngươi..."
"Đang làm việc, ngươi cho rằng ai cũng rảnh rỗi như ngươi sao.” May tức giận nói. Từ sau khi đón phụ thân từ cứ điểm đến, vốn tưởng rằng sẽ tốn một thời gian rất dài mới có thể để cho hắn quen thuộc hoàn cảnh sống mới, không nghĩ tới chỉ qua một tuần, hắn đã tìm được một công việc chỉnh lý văn thư ở Tòa thị chính, mình cản cũng cản không được. Mà bây giờ, hắn đã là một cán sự chính thức của Bộ xây dựng.
"Ta cũng bề bộn nhiều việc.” Carter giang tay nói: “Một vị tướng tài đắc lực trong Bộ tư pháp bị điện hạ điều đi cứ điểm Epic, bây giờ tất cả mọi chuyện ở thị trấn đều rơi lên trên đầu ta, không chỉ thẩm vấn thám tử, kiểm tra đối chiếu nhân khẩu, còn phải bắt những tội phạm tiềm ẩn, loay hoay một ngày ba bữa đều sắp không rảnh để ý tới. Ngươi không biết, có chút phạm nhân đặc biệt hung tàn, bọn họ không phải người địa phương Tây cảnh mà là đạo tặc nơi khác lẫn vào trong đội ngũ dân chạy nạn, bây giờ thời gian hơi chuyển biến tốt đẹp thì lập tức không nhịn được bắt đầu ra tay với dân chạy nạn khác. Nhưng mà ngươi yên tâm, những người này gần như chỉ hoạt động ở khu ở tạm ở khu tây, sẽ không dễ đi vào nội thành, hơn nữa một khi phạm tội thì hoàn toàn chạy không thoát sự đuổi bắt của ta."
May nhìn thấy đối phương khoa tay múa chân trần thuật, nhịn không được bật cười: “Được rồi, ta biết, như vậy, đại nhân kỵ sĩ giữ gìn thị trấn trật tự và an bình, muốn ở lại ăn bữa cơm trưa, uống chén rượu nhỏ rồi hãy đi không?
"Mặc dù ta rất muốn nhưng mà chỉ sợ thời gian không kịp.” Carter bỏ gói quà trong tay xuống: “Đi thử bộ quần áo này một chút, xem có vừa người không, đây là ta cố tình xin điện hạ thiết kế."
"Vương tử điện hạ?" May hơi sững sờ.
"Đúng vậy, khi ta báo cáo ngày thành hôn của chúng ta với điện hạ, hắn có nói có một bộ lễ phục rất thích hợp dùng trong hôn lễ, chỉ là làm nó thì rất phiền phức. Ta xin điện hạ rất lâu, còn dùng kem ly bánh mì hối lộ tiểu thư Soria mới làm thành."
Theo vải vóc lộ ra từng tầng từng tầng, một màu trắng thuần khiết đập vào mắt May.
Kỵ sĩ cầm quần áo, mở ra trước người, nàng lập tức cảm thấy trong lòng run lên, đó là một bộ quần áo vừa mộc mạc vừa hoa lệ —— nói mộc mạc, trên nó không có khảm nạm bất kỳ châu báu và viền vàng gì, hoàn toàn là từng tầng từng tầng lụa trắng chồng lên mà thành, nói hoa lệ, đường cong của nó cực kì khoa trương, eo siết chặt lại và váy phía dưới nở rộ tạo thành sự so sánh mãnh liệt, mà từng tầng sóng uốn lượn trên váy thể hiện trình độ thủ cong đến cực điểm. Nửa người trên của nó vẫn có thể nhìn ra được hình dạng lễ phục dạ hội, nhưng tăng thêm váy hoa mỹ, khiến cho nàng có thể tưởng tượng ra, bất kỳ một cô gái nào, cho dù có phải quý tộc hay không, khi nhìn thấy bộ lễ phục này thì sẽ lập tức bị nó mê hoặc.
May khẽ cầm lấy quần áo trắng noãn như tuyết, lại nhẹ như sợi tơ, quay người trở lại phòng ngủ, mặc nó lên người.
Khi quay lại phòng khách, Carter mở to hai mắt nhìn: “Trời ạ, ngươi... thật đẹp."
"Thật sao?" Trên mặt nàng xuất hiện vẻ đỏ ửng hiếm thấy, không có tấm gương nàng cũng có thể đoán được dáng vẻ của mình lúc này —— thủ tịch kỵ sĩ trợn mắt há hốc mồm chính là chứng minh tốt nhất.
May đi đến bên cạnh Carter, khẽ hôn một cái lên mặt đối phương: “Cám ơn món quà của ngươi, ta rất thích."
Lấy lại tinh thần, kỵ sĩ không có trả lời mà là duỗi hai tay ra ôm nàng vào trong ngực.
Nhìn gương mặt đối phương dần gần sát lại, May nhắm hai mắt lại.
Nếu như sau này nàng được gọi là May Lanes, có vẻ như cũng không tệ, nàng nghĩ.