Sau cuộc ân ái, Anna gối lên trên cánh tay Roland, dựa vào người hắn như một con mèo con.
"Điện hạ, có thể gặp được ngươi... thật tốt." Qua hồi lâu, hô hấp của nàng mới khôi phục lại bình tĩnh, khẽ nỉ non.
"Gọi ta là Roland đi." Hắn chậm rãi vuốt vuốt mái tóc dài của đối phương, mỉm cười nói: "Ở đây không có người ngoài, ta còn chưa từng nghe ngươi gọi thẳng tên ta."
"Ro... land."
"Ngoan." Hắn gãi gãi tai Anna, chọc cho nàng cười lên mới cảm thán: "Thật ra thì... câu nói này hẳn là ta nói mới đúng. Nếu ở trước đây, ta hoàn toàn không thể tưởng tượng được mình sẽ gặp được cô gái tuyệt sắc như ngươi."
"Trong hoàng cung cũng không có sao?"
"Ở đâu cũng không có." Roland khẽ lắc đầu: "Có đôi khi nhớ tới, thậm chí ta còn có cảm giác không chân thật."
Anna trầm mặc một lát, nép sát vào hắn một chút: "Ta ở đây, sẽ không đi đâu cả."
Câu nói này khơi gợi lên hồi ức của hắn, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại trước kia nàng đã từng nói như thế.
"Cuộc sống giống như người bình thường gì gì đó... ta cũng không thèm để ý, ta chỉ muốn ở bên cạnh điện hạ, thế thôi."
"Ngươi đang nằm mơ sao? Ta cũng không đi đâu cả."
"Đúng vậy!” Roland thuận theo mái tóc mềm mượt, vuốt ve lưng đối phương: "Ngươi ở bên cạnh ta."
Tình cảm chính là kỳ diệu như thế, lòng hắn nghĩ, rõ ràng là mấy lời nói không có ý nghĩa gì nhưng lại làm cho người ta cảm thấy trong lòng vô cùng ấm áp, giống như là sắp hòa tan.
Lần này, thời gian trầm mặc rõ dài, khi hắn cho là đối phương đã ngủ mất thì Anna lại lên tiếng.
"Ta là một phù thủy."
"Ừm."
"Wendy tỷ nói cho ta biết, phù thủy không thể sinh con." Anna thấp giọng nói: "Sau này ngươi sẽ gặp được rất nhiều phiền phức."
"Ta cũng không ngại chuyện này." Roland trả lời khẳng định: "Thật ra thì so với Trận Chiến Thần Ý lần thứ ba sắp đến, tất cả những chuyện này đều không là gì cả." Vốn hắn còn đang suy tính dùng chế độ giải quyết vấn đề người thừa kế, nhưng tình báo Akesha mang tới hoàn toàn phá vỡ dự đoán, chiến tranh quyết định vận mạng loài người gần trong gang tấc, nếu như không thể chiến thắng ma quỷ, tất cả vương quốc đều sẽ bị triệt để xóa đi, so sánh lại, vấn đề kế thừa hoàn toàn không đáng quan tâm.
Nghĩ như vậy, hắn dừng một chút rồi nói: "Thật ra thì trước đó ta còn có chút bận tâm."
"Lo lắng cái gì?"
"Sợ ngươi dùng lý do này cự tuyệt ta."
"Tại sao?" Anna không hiểu nói: "Ta muốn ở bên cạnh ngươi, cho dù có là phù thủy hay không thì cũng như thế."
Nghe được câu trả lời của nàng, Roland không khỏi nhịn không được cười lên, không sai, từ khi quen biết Anna đến giờ, nàng chính là người như vậy... gọn gàng dứt khoát, chưa từng quanh co lòng vòng, có ý nghĩ gì đều sẽ nói cho mình biết. Ở trên người nàng, sẽ không bao giờ xuất hiện tình huống hiểu lầm kiểu "ta đang muốn tốt cho ngươi nhưng ta sẽ không nói cho ngươi biết", mình suy nghĩ nhiều quá.
Trò chuyện một chút, Roland cảm thấy tràn trề sinh linh, Anna cũng đã nhận ra thay đổi của hắn, hôn cổ của hắn, xoay người bò leen trên người hắn...
Ban đêm còn dài đằng đẵng.
...
Ngày thứ hai, Roland dậy khá muộn, cho đến khi mặt trời bò lên trên đỉnh thành bảo thì hắn mới ngáp một cái mở to mắt.
Nhìn qua bên cạnh, hắn không khỏi nao nao, Anna đã không thấy tăm hơi, chẳng lẽ... tất cả chuyện xảy ra đêm qua chỉ là giấc mơ của mình? Hắn cúi người, sau đó nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy trên gối đầu còn có mấy sợi tóc dài màu nâu sẫm, bên cạnh còn lưu lại mùi thơm ngát.
"Ngươi đang làm cái gì?" Giọng Anna chợt vang lên trên đỉnh đầu.
Roland ngẩng đầu, chợt cảm thấy xấu hổ —— dáng vẻ cúi sát vào gối đầu ngửi tới ngửi lui không có lịch sự cho lắm: "Khụ khụ, ta đang đếm xem ngươi rụng bao nhiêu tóc. Ách, ngươi thức dậy làm gì?"
"Ta đi lấy bữa sáng cho ngươi." Nàng để đĩa trong tay lên tủ đầu giường, hành động có chút mất tự nhiên: "Khi ta tỉnh lại thấy ngươi đang ngủ say nên không có gọi ngươi."
"Xin lỗi." Roland ngượng ngùng nói: "Ta mới là người nên chuẩn bị cho ngươi." Tối hôm qua giày vò nhiều lần, xem như năng lực khôi phục của phù thủy không bình thường thì sợ là bây giờ cũng có chút khó chịu.
"Ngươi đang nói bậy bạ gì đó." Anna cười khẽ một tiếng: "Ngươi chính là vương tử."
Hắn lắc đầu, không nói thêm gì nữa mà kéo nàng vào trong ngực. Bị ôm, nàng vỗ vỗ lưng Roland: "Được rồi, nếu dậy rồi thì mau ăn bữa sáng đi, hôm nay còn có việc phải bận rộn."
"Không nghỉ ngơi thêm mấy ngày sao?"
"Không được." Anna nghiêm túc nói: "Chúng ta còn phải đối phó ma quỷ, Soria và tiểu thư Akesha đều cố gắng như vậy, ta cũng không thể lười biếng." Nàng mỉm cười: "Ngươi cũng thế... Roland."
...
Hôn tạm biệt Anna, vương tử toàn thân nhẹ nhàng đi vào văn phòng, đẩy cửa ra, bất ngờ nhìn thấy Tilly đang ngồi ở bên cạnh bàn chờ mình.
"Buổi sáng tốt lành!" Hắn gật gật đầu với đối phương: "... Có chuyện gì không?"
"Bây giờ cũng sắp đến trưa rồi!" Tilly mỉm cười nói: "Hơn nữa, xem ra ngươi mơ một giấc mơ không tệ."
"Có, có sao?" Rolla không nhịn được sờ lên khóe miệng.
"Đương nhiên, trên mặt sắp cười đến nở hoa!" Nàng nhún nhún vai, sau đó không cười nữa: "Lần này ta đến là từ giã ngươi."
Roland sững sờ: "Chào từ biệt? Ngươi muốn về Đảo Trầm Thụy?"
"Ta đã ở đây quá lâu, mặc dù từ trước đến nay Fiordland cũng có gửi thư liên hệ nhưng... suy cho cùng thì vẫn phải trở về. Bây giờ tà nguyệt đã kết thúc, ta cũng coi như hoàn thành mục đích của chuyến này." Nàng đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất: "Yên tâm, cho dù ở bên kia bờ biển thì ta cũng sẽ toàn lực ủng hộ ngươi đối kháng giáo hội và ma quỷ."
"Không thể dọn đến Tây cảnh sao?" Roland cố gắng giữ nàng lại: "Bờ Nam sông Xích Thủy có một vùng đất trống rộng lớn, hoàn toàn có thể dung nạp được tất cả phù thủy."
"Chúng ta đã thảo luận vấn đề này." Tilly khẽ than: “Nó không phải là vấn đề của nơi ở!”
Xem ra nàng vẫn hạ quyết tâm, Roland bất đắc dĩ nghĩ, tuy nói đây là biểu hiện của chính trị gia trưởng thành, có trách nhiệm, nhưng đối với hắn thì cũng không phải là một tin tức tốt: "Vậy thì ở lại một tuần nữa rồi hãy đi, ta chuẩn bị cho phù thủy Fiordland vài thứ."
"Ồ?" Tilly quay người lại: "Là cái gì?"
"Sách vở, giáo án và một ít bài tập." Hắn bẻ ngón tay nói: "Có thể miễn cho ngươi phải ghi chép lại, còn có thể tăng cường hiệu quả học tập. Mặt khác, lại đem theo mấy cây súng ngắn ổ quay, lỡ như gặp phải kẻ địch đeo Thần Phạt Chi Thạch cũng có thể có được tác dụng phòng thân. Mặt khác, máy hơi nước cũng cần lấy hai cái đi, cho dù là bơm nước tưới tiêu hay là dẫn nước phơi muối đều cực kỳ thuận tiện."
"Thì ra là thế..." Tilly nghiêng đầu nói: “Cảm ơn.”
"Mặt khác, còn có ngày xây thành." Roland nói từng chữ từng câu: "Ta hi vọng đến ngày đó, ngươi có thể chứng tòa thành Neverwinter này thành lập với ta."