"Thuyền tới."
Một cánh buồm màu xám tro nhạt xuất hiện nơi cuối chân trời. Nơi này không có thương thuyền khác thông hành, cho nên con thuyền nhìn thấy được chỉ có thể là thuyền đến từ Đảo Trầm Thụy.
"Ừm!" Tilly khẽ lên tiếng, giọng nói và tạp âm do nước biển cọ rửa chỗ nước cạn hòa lại với nhau, lộ ra như có như không. Bởi vì quay lưng về phía mình, Roland không nhìn thấy nét mặt của nàng.
"Phải đi.” Trong giọng Andrea có phần tiếc nuối: “Ta còn rất thích lãnh địa của ngươi, cũng không biết trở lại Đảo Trầm Thụy, ta có thể làm ra kem ly bánh mì ngon như ở đây không."
Ngoại trừ một cây súng trường đã hứa, Roland còn cho nàng phương pháp làm kem ly: “Chỉ cần có trứng gà và sữa bò, hương vị sẽ không khác bao nhiêu, chờ lần sau ngươi đến Biên Thùy Trấn... không đúng, Thành Neverwinter, chỗ ta còn có đồ ăn ngon khác nữa."
"Còn ngon hơn kem ly?" Andrea đè mái tóc vàng bay bay xuống, cười nói: “Lãnh chúa cũng không thể gạt người khác, lời của ngươi nói, ta nhớ kỹ."
"Nếu như ngươi không nỡ như vậy thì cứ ở lại đây.” Ashes giang tay nói: “Tilly điện hạ sẽ không để ý bên cạnh thiếu một kẻ biết ăn như thế —— Đảo Trầm Thụy không thể để ngươi ăn thoải mái như thế."
"A, thật sao? Sau khi trở về kem ly không có phần của ngươi.” Andrea trừng nàng một cái: “Ngươi mỗi ngày gặm cá ướp muối, uống canh cá tanh đi."
Hai người đấu võ mồm như mọi khi, thuyền buồm dần dần tới gần bờ biển, từ lá cờ màu hồng tung bay trên đỉnh cột buồm thì có thể đoán được, nó là The Pretty.
Shavi triệu hồi bình chướng vô hình, đi tới đi lui giữa chỗ nước cạn và thuyền buồm, đem sách muốn chở về Fiordland và từng chút vật tư lên thuyền. Sau cùng là tổ đánh bài ba người và ngũ vương nữ, ngay lúc Tilly cất bước leo lên bình chướng, Roland gọi nàng lại.
"... Sao vậy?" Nàng quay đầu lại, trong hai mắt có cảm xúc phức tạp.
Đối với trường hợp ly biệt này, Roland cũng không am hiểu, kêu tên của nàng chỉ là vô thức, cuối cùng hắn hít một hơi thật sâu, cao giọng nói: “Nếu như gặp vấn đề gì ở Đảo Trầm Thụy, có thể nói cho ta biết bất cứ lúc nào, ta sẽ nghĩ cách giúp ngươi giải quyết. Mặt khác, Thành Neverwinter vĩnh viễn hoan nghênh ngươi đến!"
"..." Một lát sau Tilly mới nở một nụ cười nhạt: “Cảm ơn, ngươi cũng giống vậy."
"Tạm biệt, mọi người." Andrea và Shavi khua tay nói.
Ashes không nói gì nhưng cũng vẫy vẫy tay theo hai người.
Tạm biệt các phù thủy khác xong, bình chướng chở bốn người, nhanh chóng đi tới The Pretty.
"Làm sao vậy, không nỡ?" Giọng Nightingale vang lên phía sau.
"Chỉ là có chút tiếc hận thôi, hơn ba trăm phù thủy... nếu như đều đến Tây cảnh thì tốt biết bao nhiêu.” Roland ra vẻ buông lỏng nói.
"Đúng vậy, như thế tội lỗi của ngươi sẽ càng sâu nặng hơn.” Nightingale lườm hắn một cái.
"A... tội nghiệt?" Roland giật mình nói.
"Tại sao, cuộc sống ở nơi này không phải càng tốt hơn Đảo Trầm Thụy sao?" Anna cũng tỏ vẻ không hiểu.
"Nói các ngươi cũng không hiểu.” Nàng xoay người, đi đến khinh khí câu: “Đây mới là chuyện đáng giận nhất."
Nhìn bóng lưng đối phương, Roland nhẹ nhàng thở ra, biến mất hai ngày, hình như Nightingale đã khôi phục được trạng thái trước đó, rốt cuộc hắn cũng yên tâm.
"Chúng ta cũng trở về đi, tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải bận rộn.” Wendy cười nói.
"Ừm.” Roland và Anna nhìn nhau cười một tiếng, dắt tay nhau, cùng đi tới chỗ The Looking.
...
Trở về văn phòng, Roland mở cuốn sổ ra, bắt đầu suy tính phương hướng phát triển lãnh địa năm đầu.
Trước mắt, trọng yếu nhất có hai chuyện.
Đầu tiên là đuổi Deflick khỏi vương vị, phòng ngừa hắn tiếp tục dùng thuốc cuồng hóa tiêu hao tiềm lực nhân khẩu của vương quốc, đồng thời cũng có thể khuếch trương thanh danh của mình cực lớn, chuẩn bị cho bước thống nhất Greyfort tiếp theo.
Thứ hai là mau chóng tiêu hóa cứ điểm Epic, để Thành Neverwinter sớm ngày bước lên quỹ đạo.
Liên quan tới cái trước, hắn đã thương lượng nhiều lần với Iron Axe, Carter và Tassa ở vương đô xa xôi, quyết định ở cuối tháng tư, cũng chính là cuối tháng này, phát động thế công mùa xuân. Lúc đó chính là khi đa số thành thị cày cấy gieo hạt, Đệ Nhất Quân chức nghiệp hóa sẽ không bị cày cấy ảnh hưởng, nhưng đối với quý tộc truyền thống thì không giống, đến lúc đó một lượng lớn nhân khẩu đều sẽ bị trói buộc ở trên đất trồng, ai cũng không chịu phong hiểm tương lai đói bụng mà mở ra chiến sự. Nếu đại quân đột nhiên xuất hiện ở vùng ngoại ô vương đô, hoàn toàn có thể đánh đối phương trở tay không kịp.
Bây giờ nhà máy máy hơi nước, nhà máy đạn dược và xưởng đóng thuyền xi măng đều đang tăng giờ làm việc sản xuất vật liệu chiến tranh, công việc hậu cần cũng đang vận chuyển hết tốc lực, bây giờ Tòa thị chính nhân thủ dư dả, Đệ Nhất Quân cũng không phải lần đầu xuất chinh tác chiến, cho dù là cần trù bị vật phẩm hay là điều phối phương án, hai bên đều hiểu rõ trong lòng, Roland cũng không quá lo lắng cho chuyện này.
Bởi vậy, gần đây trọng tâm công việc hẳn là hấp thu tài nguyên cứ điểm.
Nghĩ như vậy, Roland gọi tổng quản Barov đến văn phòng.
"Cứ điểm Epic và sản nghiệp lãnh địa xung quanh đã thống kê ra chưa?"
Hắn móc sách nhỏ mang theo người ra: “Đều ở chỗ này thưa điện hạ, thu nhập ở cứ điểm chủ yếu đến từ khai thác mỏ và muối. Đặc biệt là cái trước —— ở phía tây cứ điểm Epic, vị trí tới gần dãy núi tuyệt cảnh có một mỏ đá quý chất lượng tốt, trước đó nó sản xuất chiếm hơn phân nửa thu nhập cứ điểm."
"Mỏ đá quý?" Roland không hứng thú với loại vật phẩm xa xỉ này lắm: “Không phải quặng mỏ ở sườn núi phía bắc cũng có sản xuất nguyên thạch bảo thạch sao, sao khi ta tới thị trấn còn nghèo đến trình độ đó?"
"Không giống, thưa điện hạ.” Barov xoa tay nói: “Quặng mỏ ở sườn núi phía bắc, bảo thạch đều nương theo mạch khoáng khác mà sinh ra, số lượng cực ít, hơn nữa sau khi mở ra không nhất định có thể làm nguyên liệu làm đồ trang sức. Nhưng mỏ đá quý ở cứ điểm thì khác, là những tảng đá màu sắc lộng lẫy trong vách đá, tùy tiện gõ một cái đều có thể lấy được một viên đá ngũ sắc phẩm chất thượng giai, vận chuyển đến vương đô thì có thể bán hơn mấy chục miếng kim long, sản lượng và chất lượng đều hoàn toàn không phải là quặng mỏ ở sườn núi phía bắc có thể so sánh."
"Đá ngũ sắc?" Hắn hiếu kì nói: “Là như thế nào?”
"Nhìn thì hơi trong suốt, bản thân không có màu sắc cố định, ánh mặt trời chiếu xuống thì nó có thể phản xạ ra ánh sáng khác biệt, có thể từ xanh nhạt biến thành hồng chanh, sau khi cắt xong thì thậm chí một viên bảo thạch có thể hiện ra nhiều màu sắc khác nhau, so với bảo thạch đỏ, lam bình thường thì nó càng giống kết tinh của mặt trời hơn." Barov dừng một chút: “Đá ngũ sắc ở Greyfort, đá băng tinh ở Everwinter và đá dạ quang ở Dawn Kingdom là châu báu được quý tộc ưa thích nhất."
Nghe có vẻ rất hoa lệ, Roland nghĩ, sau này dùng nó chế tạo một chiếc nhẫn cho Anna, chỉ là đối với dân sinh kiến thiết thì mỏ đá quý có ý nghĩa không lớn: “Còn có tài nguyên khoáng sản khác không?"
"Gia tộc Maple và gia tộc Briar đều có được một quặng sắt.” Barov nói: “Quy mô đều không bằng quặng mỏ ở sườn núi phía bắc."
Mà lãnh địa của hai nhà này đều nối liền dãy núi tuyệt cảnh —— xem ra dãy núi chạy qua bốn vương quốc lớn đúng là một cái kho báu, Roland nghĩ thầm, có lẽ cần phải dẫn Sylvia, dọc theo chân núi tìm kiếm một lần, xác minh số lượng khoáng thạch dự trữ của Thành Neverwinter. Dù sao đối với công nghiệp sản suất thì sắt thép chính là biểu tượng của lực lượng.