...
Roland đứng trong sân thượng trên đỉnh phòng chỉ huy trên cầu, nhìn hạm đội xếp thành hình chữ nhất thật dài phía sau, trong lòng bành trướng không thôi.
Mặc dù trừ The Roland ra, số thuyền còn lại đều là thuyền xi măng chậm chạp mà vụng về nhưng khi hơn mười chiếc tụ cùng một chỗ thì vẫn vô cùng hùng vĩ. Ống khói toát ra khói trắng kéo dài thành một sợi dây, nước sông cũng vì hạm đội khổng lồ này mà dạt ra hai bên, cảm nhận được sự chập trùng trên dưới khi đầu tàu phá sóng, có chút khí thế một đi không trở lại.
Mà pháo hạm dẫn đầu thì là minh tinh chói mắt nhất trong đội ngũ ——cầu đứng vững và ngoại hình thon dài khiến cho nó hoàn toàn khác với thuyền buồm bình thường và thuyền xi măng, vũ khí và trang bị bao gồm một khẩu pháo chính một trăm hai mươi lăm milimet ở phía trước thân thuyền và hai cây súng máy Mark I ở đuôi, động cơ hơi nước áp suất cao đặc chế và hệ thống truyền động chân vịt có thể khiến nó chạy với tốc độ mười hai km, ở thời đại này, có thể nói nó là bá chủ nội hà.
"Có vẻ như tâm tình ngươi rất tốt." Nightingale vuốt vuốt lọn tóc bị gió thổi rối: "Bởi vì không lâu nữa là có thể trở lại chốn cũ?"
"Hoàng cung? Không, ta vĩnh viễn sẽ không trở về đó." Hắn lắc đầu cười: "Tây cảnh mới là quê hương của ta, ta chỉ cảm thấy vui vẻ vì có thể nhanh chóng lắng lại phân tranh."
"Ừm... một nửa là lời nói dối."
Roland không khỏi cứng lại, hắn hầu như sắp quên đối phương có thể phân biệt lời nói dối: "Khụ khụ, được rồi, thật ra là ta cảm thấy hài lòng khi mình có thể sản xuất được nhiều thuyền như vậy trong một đợt tà nguyệt."
"Lần này là thật." Nightingale nháy mắt mấy cái: "Nhưng mà nghe có vẻ khoe khoang."
"Cho nên ta mới không muốn nói nói thật."
"Có thể hiểu được." Nàng cười khẽ hai tiếng, đi đến bên cạnh Roland: "Thật ra thì ta cũng không trách ngươi, nếu như không phải có liên quan tới ta thì cho dù ngươi có nói dối một xíu ta cũng không ngại."
"..." Roland vụng trộm oán thầm nói ‘không ngại ngươi cũng đừng có vạch ra’.
"Đúng rồi, ta còn chưa cảm ơn ngươi." Nightingale nhìn về phía trước, nói nhỏ.
"Cám ơn cái gì?"
"Kết thúc phân tranh, bình định Greyfort, cho dù là người bình thường hay là phù thủy thì đều có thể sống vui vẻ dưới sự trị vì của ngươi." Nàng chậm rãi nói: "Ta biết chắc chắn ngươi sẽ làm được, chỉ là không ngờ ngày này sẽ tới nhanh như vậy."
"Không có nhanh như vậy, cho dù đẩy ngã Deflick thì quý tộc cũng sẽ phản công và vùng vẫy giãy chết, chờ hoàn toàn thống nhất Greyfort, chỉ sợ còn tốn mấy năm." Roland thở ra một hơi: "Dù sao lịch sử đều tiến lên theo hình xoắn ốc, muốn thực hiện mục đích cuối cùng thì còn có một đoạn đường rất dài phải đi."
"Đã vượt xa tưởng tượng của ta, vốn ta còn đang lo lắng có thể tận mắt thấy cảnh này hay không."
"Nói ngốc gì đó." Hắn trừng đối phương một cái: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy ta sẽ để cho ngươi rơi vào hiểm cảnh hay sao?"
"Bởi vì ta là phù thủy chiến đấu, sinh động ở tuyến đầu là chuyện đương nhiên, hơn nữa muốn đánh vỡ quy tắc hiện hữu thì dù sao cũng phải đánh đổi một số thứ." Nightingale quay đầu: "Kể từ khoảnh khắc lập thệ hiệu trung với ngươi thì ta đã chuẩn bị trước rồi."
"Thật đáng tiếc, để ngươi thất vọng rồi." Roland nhún vai nói: "Đương nhiên sẽ có giá lớn, nhưng mà cơ bản đều do kẻ địch thanh toán, hơn nữa, thật ra thì chuyện này ta cũng phải cảm ơn các ngươi."
"Vì cái gì?" Nàng kinh ngạc nói.
"Bởi vì không có gặp phải phù thủy, ta cũng sẽ không nhanh chóng quyết định bước ra một bước này nhanh như thế."
Nếu như không có Anna, hắn không sẽ lập tức đưa ra quyết định cứu vãn phù thủy, nếu như thế giới này không có ma lực thần kỳ, chỉ sợ hắn còn ở lại Biên Thùy Trấn cằn cỗi, nơm nớp lo sợ trải qua cuộc sống nguyên thủy đơn sơ.
"Đây là... nói thật." Nightingale ngẩng đầu nhìn hắn.
"Đương nhiên!" Roland mỉm cười nói.
Bỗng nhiên, một bóng dáng màu vàng kim từ trên trời rơi xuống, đáp xuống bên cạnh hai người: "Điện hạ, ngoài hai mươi kilomet có bốn chiếc thuyền buồm đơn cột đang tới gần chúng ta, hai bên có mái chèo, nhìn tạo hình rất giống thuyền đầu ưng trong tình báo." Lightning nói: "Nhưng mà ta không có nhìn thấy tượng diều hầu ở đầu thuyền."
"Đầu ưng này, có lẽ là ám chỉ góc nhọn dưới nước." Roland vỗ vỗ đầu của nàng: "Làm rất tốt, tiếp tục giám sát."
"Vậy... hình phạt làm bài tập có thể giảm bớt một phần hay không?" Cô gái nhỏ trông mong nhìn vương tử.
Hắn không khỏi bị chọc phát cười: "Được rồi, nếu như ngươi có thể bảo đảm sau này không tùy tiện đi lung tung thì có thể chỉ làm một phần."
"Rõ!" Con mắt Lightning lập tức phát sáng lên, sau đó lách mình vọt lên, giống như tinh linh nhanh chóng bay về hướng đông.
"Ngươi không nên bỏ qua cho nàng." Nightingale bất mãn nói.
"Có thưởng có phạt thì mới nhớ rõ được." Roland lơ đễnh khoát khoát tay, quay người đi đến chỗ thang dây: "Về phòng chỉ huy đi, chúng ta có việc làm."
...
Trong phòng chỉ huy bốn mét vuông ngoại trừ một cái bàn gỗ được cố định trên sàn nhà và bốn cái ghế dài ra thì không có thứ gì khác, chỉ huy Đệ Nhất Quân Iron Axe, doanh trưởng doanh súng kíp Brien, doanh trưởng doanh hoả pháo Vannah và hạm trưởng The Victory Karusimo đứng ở bên cạnh bàn, đang vạch kế hoạch tác chiến cho trận thủy chiến đầu tiên.
"Căn cứ tình báo Tassa cung cấp, bốn chiếc chiến thuyền của Deflick đều là thuyền buồm mái chèo nội hà, tốc độ tương xứng với thuyền xi măng, nhưng chuyển hướng thì tương đối linh hoạt." Roland chỉ vào sơ đồ trên bàn nói: "Cái thuyền này có phương thức tấn công bình thường là tới gần sát thuyền địch, sau đó nhảy lên chiến đấu, cũng có thể trang bị thuốc nổ hoặc vật dễ cháy như lưu huỳnh va vào mục tiêu, đồng quy vu tận. Nhưng mà tính đến chuyện dự tính ban đầu khi đối phương phái ra chiến hạm là ngăn chặn đường sông, đồng thời vớt chút ‘dầu’, bởi vậy khả năng khai thác phương thức thứ hai không lớn. Đây là lần đầu tiên chúng ta tiến hành tác chiến trên mặt nước, cho nên có ý tưởng gì thì có thể đưa ra."
"Điện hạ, hoả pháo rất khó bắn trúng một mục tiêu di động, hơn nữa chúng ta cũng đang không ngừng di chuyển, cho nên ta đề nghị lại gần sau đó khai hỏa." Vannah phát biểu ý kiến trước: "Chỉ cần tới gần chừng năm mươi mét, ta cam đoan mấy thằng nhóc đó mỗi pháo đều có thể bắn chìm một chiếc thuyền địch!"
"Nhưng ta nghe nói một phát đạn pháo không chỉ có tiêu hao rất nhiều thuốc nổ, hơn nữa chỉ có tiểu thư Anna có thể chế tạo." Brien lắc đầu nói: "Cho nên vẫn nên chờ đối phương chủ động tiếp mạn thuyền thì tốt hơn, chỉ cần bọn họ dám tới gần, dùng súng máy hạng nặng hai bên thì hoàn toàn có thể bắn bọn họ thủng như cái rổ.”
Roland nhìn về phía Karusimo: "Ngươi thì sao, có ý kiến gì không?" Sở dĩ sẽ gọi ông cụ này lên trên tàu chiến chỉ huy là vì hắn là ngươi duy nhất có kinh nghiệm hải chiến trong Thành Neverwinter —— dựa theo lời giải thích của hắn, khi hắn đi buôn, không chỉ một lần gặp hải tặc, mặc dù mỗi lần đều là đối tượng bị đánh cướp nhưng cũng được xem là kinh nghiệm.
"Ách, điện hạ..." Karusimo do dự một lát: "Theo ý của ta thì cứ đụng là được."
"Cái gì?" Hai người khác cùng nhau trợn mắt nói.
"Thuyền của ngài vừa lớn vừa nhanh, còn do sắt thép đúc thành, chỉ sợ thuyền gỗ bị đụng một cái là sẽ tan tành, cho dù không có bị đụng nát thì nước vào từ chỗ thủng cũng sẽ khiến cho bọn họ mất năng lực hành động." Hắn ngẩng đầu nhìn mọi người một chút: "Đương nhiên, đây. . . đây chỉ là ý kiến cá nhân của ta thôi!”
Nghe được chiến thuật này, Roland kìm lòng không được nhớ tới hai câu thơ: "Hôm nay trời trong sóng biếc cao, cờ chữ D tung bay trên cột buồm con thuyền dẫn đầu”.
"Rất tốt, cứ làm như thế!" Cuối cùng hắn nói, mặc dù không có cờ chữ D, nhưng dùng cờ tháp cao bốn ngôi sao thay thế cũng giống vậy: "Truyền mệnh lệnh của ta, The Roland kéo cao cờ Thành Neverwinter, thổi còi hơi, bật hết tốc độ tiến về trước!"