"Tỷ, chúng ta đến!" Kohl Kant hứng thú bừng bừng chạy vào buồng nhỏ trên thuyền.
"Ta đã nói với ngươi hai lần, lần xuất hành này đừng gọi ta tỷ tỷ!" Edith ngẩng đầu lên nhìn hắn một cái: "Ngươi đã quên?"
"Không..." Toàn thân Kohl run lên: "Không có, ta vẫn nhớ kỹ."
"Vậy ta là ai?"
"Quan, quan thư ký của ta, nữ sĩ Edith."
"Ngươi thì sao?"
"Đại sứ do phụ thân... không, do công tước bắc cảnh Calvin Kant phái ra."
"Rất tốt, nhớ đừng phạm sai lầm lần thứ ba!" Edith đứng dậy, duỗi duỗi cái tay chân hơi cứng ngắc, đi ra khỏi buồng nhỏ trên thuyền: "Kêu toàn bộ đoàn sứ giả đến, chúng ta đi nội thành."
Đây là trò vặt mà bình thường Edith hay chơi, nàng luôn thích đứng sau quan sát đối tượng đàm phán của mình, lấy được ấn tượng bước đầu rồi mới ra mặt giao thiệp, trừ có thể phòng ngừa chu đáo ra thì còn có thể cho đối phương cảm giác mới mẻ. Nếu như mục tiêu là nam tính, thì chắc chắn sẽ tràn ngập hứng thú với mình.
Nàng xưa giờ không tị huý mình là nữ, ngược lại còn coi đó là một loại ưu thế giao tiếp.
Đã có danh xưng minh châu của bắc địa, đương nhiên cũng không thể lãng phí nó.
"Vậy... đầu lâu đâu?"
"Đương nhiên là để trên thuyền trước, chẳng lẽ ngươi còn muốn ôm thứ đồ chơi đó vào phòng ngủ?" Nàng bĩu môi: "Hai người bọn họ đã bốc mùi."
Đi xuống cầu tàu, Edith chú ý tới thuyền trong kênh đào cực kỳ nhiều, trên bến tàu cũng tụ tập được rất nhiều người, phần lớn bọn họ đeo túi xách, nhìn cách ăn mặc đã không giống như là nô lệ, cũng không giống là thương nhân. Chuyện này khiến nàng rất là tò mò, trừ hai loại kể trên thì có rất ít người đi xa trong lúc cày bừa vụ xuân.
Nàng gọi một tùy tùng tới: "Đi hỏi thăm bọn họ tính toán đến đâu rồi."
"Chuyện này có liên quan gì đến chúng ta?" Kohl khó hiểu nói.
"Roland Wimbledon đã chiếm lĩnh thành thị này, kiểu gì cũng sẽ ban bố một chút chính sách mới để tuyên bố quyền uy của hắn, có thể từ chuyện này tìm hiểu được tính tình của hắn, đương nhiên là có liên quan đến chúng ta." Edith cười cười: "Mặt khác ngươi còn có thể tiêu tốn mấy miếng kim long đi mời ‘chuột’ giúp ngươi sưu tập một phen, nhưng mà ta thích chính tay nghe được tin tức hơn."
"Là, là như vậy sao..."
"Phải nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều, đại nhân đại sứ!" Nàng nói: “Đây chính là cơ hội khó được."
Sau khi đi vào cửa thành, người đi trên đường phố lập tức nhiều hơn, hàng vỉa hè đơn giản bày ở hai bên đường, các thương nhân hét lớn giới thiệu thương phẩm của mình, trong lúc nhất thời tiếng rao hàng liên tiếp vang lên. Mấy năm trước Edith từng theo phụ thân đến vương đô tham gia đại điển trưởng thành của ngũ công chúa, thành thị này cũng không có thay đổi bao nhiêu so với hình ảnh trong trí nhớ, vẫn cực kỳ náo nhiệt.
Nếu như ở thành Evernight, không phải ngày lễ hoặc khánh điển thì tuyệt đối không nhìn thấy cảnh tượng nhân số phun trào như thế này.
Bỗng nhiên, một người tuyên truyền giảng giải bên đường hấp dẫn sự chú ý của nàng.
"Chờ một lát!" Edith hô dừng đội ngũ, mình dẫn Kohl đi đến chỗ đám người đang tụ tập.
"Ngươi biết cưa gỗ? Ngươi biết xây gạch xám không? Ngươi biết chăn dê bò không? Chỉ cần có một nghề thành thạo thì đều là nhân tài Roland bệ hạ cần! Đi Tây cảnh đi, bệ hạ đang kiến thiết vương đô mới ở nơi đó —— Thành Neverwinter! Tài năng của các ngươi sẽ mang lại thù lao phong phú cho mình!"
Nhân tài? Edith suy nghĩ, đúng là một cách nói thú vị.. . nhưng mà, vương đô mới là có ý gì? Thành Neverwinter? Tây cảnh có thành thị này sao?
Đi về phía trước mấy chục bước thì lại là một nhóm người khác.
"Phù thủy là vô tội, đây là sám hối mà Đại Tế Ti đích thân viết xuống trước khi sắp bị tử hình!" Một người tuyên truyền giảng giải khác quơ văn thư trong tay: "Các nàng có thể là thân nhân của ngươi, con gái của ngươi, tỷ muội của ngươi! Nếu như ngươi vẫn sợ các nàng, vậy thì đưa các nàng đến Thành Neverwinter đi! Ở nơi đó, các nàng sẽ có được quan tâm, nếu như ngươi không nỡ vứt bỏ các nàng, cũng có thể cùng tới! Bệ hạ hứa hẹn, người nhà của phù thủy sẽ có được một nơi ở che gió che mưa và công việc đàng hoàng!"
"Đại Tế Ti bị xử tử rồi?" Kohl mở to hai mắt nhìn.
Edith lại nhíu mày, nếu như đây chính là chính sách mới của Roland Wimbledon thì không khỏi quá mức phô trương. Hắn không sợ khiến cho giáo hội trả thù như lôi đình sao, đó cũng không phải là chiến đấu giữa quý tộc mà là chiến tranh dị đoan không chết không thôi.
Cũng không biết hiệu trung với một quân vương như thế này thì là phúc hay là họa nữa.
Tốn hết nửa canh giờ đi hết con đường nối thẳng nội thành này, nàng mới phát hiện trên con đường này đều có người tuyên truyền giảng giải như thế này, gần như là viết tất cả mọi chuyện sau khi bệ hạ đánh hạ vương đô thành sách liên tục giảng giải, bất kỳ một người nào đến vương đô, chỉ cần ở bên đường nghe gần nửa ngày là có thể hiểu rõ toàn bộ những thay đổi này, ngay cả ‘chuột’ cũng không cần tìm.
"Đại nhân, ta đã hỏi rõ ràng!" Người hầu được lệnh đi tìm hiểu tin tức thở hồng hộc đuổi theo đội ngũ: "Bọn họ đều chuẩn bị tiến về —— "
"Thành Neverwinter, đúng không?" Edith ngắt lời nói.
"Ngài... đều biết rồi?"
"Tạm thời không tìm lữ điếm, chúng ta đi hoàng cung đệ trình văn thư sứ giả!" Trong lòng nàng có chút dự cảm không tốt: "Bây giờ, nhanh!"
...
"Ngươi nói cái gì?" Kohl kinh ngạc nói: " Roland bệ hạ đã rời khỏi vương đô hơn một tuần? Không có cử hành đại điển đăng cơ?"
"Quan tiếp đãi nói như vậy!" Người hầu báo cáo: “Vốn bệ hạ để lại một vị đại thần thủ tịch tên là Barov Mons quản lý công việc, nhưng hắn cũng rời khỏi vương đô hôm qua. Bây giờ trong cung điện ngoại trừ người hầu ra thì đã không người cư ngụ. Quan tiếp đãi còn nói nếu như ngài muốn hiệp đàm với Tòa thị chính thì hắn có thể thông báo giúp!”
"Không cần!" Edith lạnh lùng nói. Nàng không ngờ tới dự cảm lại ứng nghiệm, mình ngựa không dừng vó một đường bôn ba, kết quả lại vồ hụt —— Roland lại định di chuyển vương đô thật, không cần thành thị tốt đẹp này, đi Tây cảnh kiến thiết một đô thị mới một lần nữa! Rốt cuộc thì trong đầu hắn đang nghĩ gì? Phải biết thành thị quy mô bực này không có ba bốn mươi năm kiến thiết là không thể nào hoàn thành!
"Chúng ta làm sao bây giờ?" Nhìn một đám thành viên đoàn sứ giả ngẩn người sau lưng, Kohl nhỏ giọng hỏi.
Nàng trầm mặt, qua một hồi lâu mới mở miệng nói: "Quay đầu về bến tàu, chúng ta cũng đi Thành Neverwinter!"
"Dù sao người ta đã đi, chúng ta không cần thiết đuổi theo như thế chứ!" Kohl trưng vẻ mặt khổ sở ra nói: “Một tuần không có tắm rửa, ta đều cảm thấy trên người sắp có rận.”
Edith nghiêng đầu hít hà cổ áo, cũng ngửi thấy một mùi vị khác thường. Cuối cùng nàng thở dài: "Vậy thì tìm lữ điếm nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai lại lên đường đi."
Nhưng mà ngày thứ hai, khi đám người của đoàn sứ giả chạy tới bến tàu thì lại phát hiện con thuyền của bọn họ bị thiêu đến chỉ còn lại khung xương.
"Chuyện này là sao nữa?" Lần đầu tiên Edith cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng.
"Khụ khụ, đừng nóng giận, tỷ —— nữ sĩ Edith, phải nhìn nhiều, suy nghĩ nhiều..." Kohl vẫy tay gọi một người qua đường lại: "Chẳng lẽ bến tàu cũng sẽ xảy ra hoả hoạn?"
"A, ngươi nói cái này sao?" Đối phương nhiệt tình giải thích: “Không biết cái tên đáng chết nào lén giấu thi thể trên thuyền, mùi bị ‘chuột’ trộm đồ ngửi thấy. Ngươi không biết, mọi người đặc biệt mẫn cảm với thứ này, dù sao hơn nửa năm trước trong thành từng bộc phát tà dịch, chính là giáo hội rải thi thể gây ra. Tóm lại, đối phó cái đồ chơi này chỉ có một ngọn lửa thiêu mới ổn thỏa. Thuyền trưởng đã bị vệ binh chộp tới thẩm vấn, sao vậy, các ngươi biết hắn sao?"
Edith nhất thời không biết nên dùng biểu cảm gì trả lời, qua nửa ngày mới nói: "Cảm ơn, không biết."
Xem ra lại phải một con thuyền mới, nàng nghĩ, đại khái lần hành trình hiệu trung này sẽ không thuận lợi như mình tưởng tượng… chứ?