Nightingale bước chậm rãi dọc theo con đường núi.
Con đường dưới chân nàng không rộng, một bên là một vách đá khổng lồ, đối diện là những tảng đá dốc đứng, khoảng hai bên rộng khoảng 1 foot, bên dưới là một vực sâu không đáy. Nàng cẩn thận men theo vách đá để tránh bị trượt chân xuống.
Khi nhìn lên, nàng chỉ thấy có một tia sáng mỏng manh trên bầu trời, giống như một sợi chỉ bạc vắt qua màn đêm. Nhưng nàng biết lúc này đã quá trưa - cho dù là ban ngày, nàng cũng cần giơ đuốc lên, ánh sáng chiếu xuyên qua bức tường đá không đủ để chiếu sáng con đường phía trước. Sau khi đi khá lâu, nàng thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng đang ở trong núi.
Lợi thế duy nhất ở đây là, mặc dù vùng núi ngoài kia có gió lạnh và tuyết rơi dày đặc, khoảng cách giữa các vách đá vẫn không bị ảnh hưởng. Thỉnh thoảng, một vài bông tuyết rơi xuống trên đỉnh đầu, bám vào cách vách đá hay trên đường nhỏ rồi nhanh chóng biến thành hơi nước. Nơi này có một nhiệt độ không tương xứng với thế giới bên ngoài, đôi khi nàng có thể thấy hơi nóng bốc lên từ vực thẳm dưới chân mình.
Nếu không phải là vậy, nàng cũng không dám một mình đến dãy núi Impasse ngay trong Tháng của Quỷ Sương mù có thể làm nàng tàng hình, nhưng không thể ngăn cách nhiệt độ. Nếu cố vượt qua gió rét tiến về phía trước, phỏng chừng chưa đến một giờ sẽ chết cóng trong tuyết.
Nhưng Nightingale cũng không muốn ở chỗ này thêm một khắc nào - bởi vì nàng luôn cảm thấy có thứ gì trong bóng đêm nhìn chăm chú vào bản thân, để trong lòng nàng rợn cả người.
Nếu như có thể, Nightingale hy vọng có thể ở trong sương mù đi hết toàn bộ hành trình, đáng tiếc thể lực nàng không ủng hộ nàng làm như vậy. Vận dụng năng lực trong thời gian dài sẽ vắt kiệt sức lực của nàng.
Nightingale giơ con ngọn đuốc. Ở phía đối diện, những tảng đá nhấp nháy trong ánh lửa yếu ớt, thỉnh thoảng nàng có thể thấy những hình bóng không đồng nhất trên vách đá đối diện.
Nightingale biết rằng đó là những hang động, bởi vì chúng rất sâu đến nỗi ánh sángkhông cách nào chiếu vào, nhìn qua như một đám bóng tối. Mà vách đá bản thân tựa vào cùng vị trí, và cũng có một hố sâu tương ứng.
Điều này làm cho nàng nhớ lại lời đồn đãi ở núi North Slope, có người nói nơi ấy trước kia là hang ổ của quái vật dưới đất, bên trong có rất nhiều hang động ngầm thông nhau do bọn quái vật đào ra. Mà núi North Slopelà một bộ phận của dãy núi Impasse, liệu có những thứ đoạn hang động ngầm liên kết với North Slope hay không?
Cái ý nghĩ này để cho nàng rùng mình.
Phía tây của dãy núi Impasse chính là vùng hoang dã không ai đặt chân đến, nnếu đào vô số hang động vào những ngọn núi cao chót vót trải dài hàng trăm dặm, có lẽ chẳng có thứ gì ngoài những con quái vật sống sót nổi ở cái vùng hoang dã này.
Nàng không dám nghĩ tiếp nữa, tập trung tinh thần tiếp tục đi về phía trước.
Cuối cùng, con đường phía trước thay đổi, con đường rộng rãi được chia thành hai nhánh, một hơi hướng lên và một thẳng xuống, càng đi sâu vào sẽ càng tăm tối, không ai biết đích con đường này đến đâu. Đứng ngay ngã ba, cảm giác bị nhìn chằm chằm đã trở nên rất mạnh mẽ, như thể có vô số cặp mắt trong bóng tối nhìn vào chính mình, khiến miệng nàng khô khốc và da đầu tê rần.
Nightingale khẽ cắn môi, mở ra màn sương mù và đi nhanh lên. Chẳng mấy chốc, cảm giác kỳ lạ biến mất.
Khi độ cao tăng lên, nhiệt độ xung quanh giảm dần, và sợi chỉ bạc ở đỉnh đầu cũng rộng hơn. Sau mười lăm phút, một hang động khổng lồ xuất hiện ở phía trước bên phải nàng, và mép dưới của cửa động cao hơn một chút so với con đường. Nàng nhấc chân bước vào trong động, mơ hồ có thể thấy ánh lửa tít từ đằng xa.
Nơi này chính là chỗ hiệp hội ẩn thân.
Nightingale bước ra sương mù, lập tức được phù thủy phụ trách cảnh báo phát hiện, một bức tường chắn màu đen bằng không khí che ở trước mặt nàng, nhưng rất nhanh biến thành vô hình, trong bóng tối vang lên tiếng đồng đội ngạc nhiên:
- Chị về rồi à!
Cuối cùng đã trở về, nàng nghĩ bụng, bất quá khi để ý thấy hai tấm vải trắng quấn quanh cánh tay bạn đồng hành, sự hưng phấn vốn có của Nightingale lại chìm xuống:
- Lại có hai chị em...
Giọng nói của bên kia dừng lại chỉ chốc lát.
- À… ờ, là Ainin và Ashe, họ ở năm ngày trước không có thể vượt qua trưởng thành.
Rồi người con gái đó cười gượng:
- Đây là sự kiện thường xảy ra, không phải sao? Không nói chuyện này, nhanh đi doanh địa đi, Wendy nhắc tới ngươi thật lâu.
Ainin và Ashe, một cặp sinh đôi được đưa ra từ những gia đình giàu có ở dãy núi Fallen Dragon, đã kết thúc cuộc đời ngắn ngủi của họ trên ngọn núi này. Nightingale đôi khi cũng sẽ hoài nghi mình làm như vậy là có chính xác hay không, nếu như không mang theo hai người rời khỏi, chí ít họ có thể hưởng thụ sinh hoạt cơm no áo ấm cho đến chết, mà không nhất định theo mọi người phiêu bạt lênh đênh, sống không ở một nơi cố định.
Nhưng khi nghĩ đến Wendy, đáy lòng Nightingale dâng lên một dòng nước ấm, nếu như không có chị ấy đưa tay cứu mình, sợ rằng bản thân vẫn còn là một con rồi có thể bị người khác vứt bỏ bất kỳ lúc nào. Đúng rồi, phải sớm đem tin tức này nói cho chị ấy biết, nói cho toàn bộ các chị em, họ không cần lẩn trốn khắp nơi như chuột nữa, đã có người sẵn lòng tiếp thu họ, đồng thời... Còn có thể bình yên vô sự mà vượt qua ngày thức tỉnh hàng năm nữa!
Bước vào khụ trại, Nightingale thấy một bóng dáng quen thuộc đang làm thức ăn bên đống lửa, khi chưa kịp đến, nàng đã không nhịn được kêu thành tiếng:
- Wendy, em đã về.
Đối phương dừng động tác lại, ngẩng đầu, sau đó xuất hiện một nụ cười mà Nightingale quen thuộc:
- Veronica, mừng em về nhà.
Wendy là một người con gái hiền lành tốt bụng và là thành viên đầu tiên của hiệp hội. Bây giờ nàng đã 30 tuổi, nhưng không thể nhìn thấy một nếp nhăn trên khuôn mặt của nàng. Mái tóc thẳng màu nâu đỏ ngang đến thắt lưng, nét mặt trưởng thành đầy quyến rũ. Nàng quan tâm đến mỗi chị em trong hiệp hội, cho dù đó là cuộc sống hàng ngày hay tư vấn tâm lý, nàng đều giúp đỡ hết sức theo khả năng. Nếu như không có Wendy, hiệp hội không thể nào trong thời gian ngắn mà lại tụ tập được đông phù thủy như vậy.
Nightingale chính là bởi vì gặp nàng, mới dứt khoát thoát khỏi gia tộc, cùng nàng bước chân lên hành trình tìm kiếm Núi Thánh. Nàng cũng là một trong số ít người biết tên ban đầu của mình.
- Em đã nói bao nhiêu lần rồi, em không còn là cô gái yếu đuối của quá khứ nữa. - Nightingale vừa lắc đầu vừa cười:
- Bây giờ em là một phù thủy mạnh mẽ, và Veronica đã chấm dứt tồn tại.
- Em vẫn là em mà, và thoát khỏi cơn ác mộng cũ không có nghĩa là dứt bỏ quá khứ. - Wendy nói nhẹ nhàng:
- Tất nhiên, em thích nó là tốt rồi. Nightingale, chị đã đợi em quay về suốt, đi đường hẳn vất vả lắm nhỉ.
- Vâng. - Nightingale tiến lên ôm chầm lấy Wendy:
- Cảm ơn.
Một lúc lâu, Wendy mới mở miệng hỏi:
- Cô bé kia thế nào, em... Không thể cứu được cô bé ấy sao?
Nói đến đây, Nightingale tức khắc tỉnh táo tinh thần, nàng nắm lấy cánh tay của người kia và nói một cách hào hứng:
- Không, cô ấy không cần em cứu. Ngược lại, cô ấy đã cứu tất cả chúng ta!
Rồi nàng tiếp tục kể những trải nghiệm chi tiết ở thị trấn Bentham:
- Lãnh chúa nơi đó tên là Roland Wimbledon, là tứ hoàng tử vương quốc Graycastle, hắn sẵn lòng chứa chấp chúng ta. Hơn nữa hắn còn hứa, có một ngày trong tương lai, phù thuỷ trong lãnh địa của hắn có thể sống tự do!