Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 604

Chương 604
Chương 604

...

Lightning bay vào văn phòng trong thành bảo, đưa bản vẽ núi tuyết cuối cùng cho Roland.

"Vất vả!" Roland sờ đầu cô gái nhỏ: "Có phát hiện được gì mới không?"

"Ngoại trừ tuyết thì vẫn là tuyết!" Nàng nhắm mắt lại hưởng thụ: "Đừng nói ma quỷ và tà thú, ngay cả động vật lớn một chút cũng không nhìn thấy."

"Thật sao... xem ra là ta nghĩ nhiều rồi!" Roland lấy ra bản vẽ trước đó, xem lại từ đầu một lần —— mặc dù những bản vẽ này chỉ vẽ ra hình thức sơ đồ phác thảo, còn lâu mới tinh tế tỉ mỉ chân thực được như "ảnh chụp" của Soria, nhưng ít ra cũng có thể nhìn được toàn cảnh núi tuyết.

Ngọn núi cực kỳ khổng lồ, độ cao chừng hơn bốn ngàn mét, đứng ở trên đỉnh núi có thể thấy rõ biển mây. Ngọn núi không phải dốc đứng bén nhọn như hắn dự đoán mà là một khu vực đất bằng cực kì trống trải, ở giữa có chút lõm xuống, giống như một cái miệng núi lửa lớn. Chỉ là phần dưới hố bị băng tuyết lấp đầy, toàn bộ mặt hồ giống như là một tấm gương sạch sẽ. Theo Lightning nói, xuyên thấu qua tầng băng thật dày, nàng có thể nhìn được nước chảy bên dưới.

"Ngài cảm thấy trên ngọn núi có cái gì?"

"Di tích, tháp đá đen, thành trấn... có cái gì cũng không kỳ quái!" Roland cười nói: “Trụi lủi mới khiến người ta bất ngờ." Hắn chỉ bản vẽ mới vẽ: "Đầu nguồn sông Xích Thủy đến từ nơi này?"

"Ừm!" Lightning nghiêng đầu nhìn một cái: "Ngay trong tầng mây, nếu như không nghe được tiếng nước ào ào thì ta cũng sẽ không chú ý tới. Trên núi có rất nhiều vết nứt, có chút lỗ hổng lớn đến kinh người, chỉ là độ rộng thì đã hai ba trăm mét, tới gần thì tiếng dòng nước chảy xuống có thể sánh ngang tiếng sấm nổ."

"Ngươi không có thử chui vào đó chứ?"

"Ầy..."

"Nói thật."

"Có thử, nhưng không thể thành công!" Cô gái nhỏ chu môi nói: “Vết nứt cũng đủ lớn, thậm chí độ cao có thể chứa được nửa cái thành bảo, nhưng dòng nước xiết mang theo hơi nước quá dày đặc, cái gì cũng không nhìn thấy, hơn nữa còn kèm theo gió mạnh, không lâu sau ta bị đẩy ra."

"Sau này không được phép làm chuyện nguy hiểm như vậy nữa." Roland trừng mắt nói: “Còn nhớ ngươi đã hứa với ta cái gì không?"

"Bất cứ chuyến thám hiểm nào cũng phải xin ngài trước." Lightning cúi thấp đầu.

"Không sai, lần này miễn phạt bài tập, đi tìm Macy chơi đi."

"Ài... vậy núi tuyết đó thì sao?"

"Tạm thời có một kết thúc!" Hắn xếp tất cả bản vẽ quan sát lại, để vào trong ngăn kéo: "Xâm nhập thăm dò chờ Sylvia trở lại hẵng nói, tiếp theo ta phải tập trung chú ý tới chiến tranh với giáo hội."

"Được rồi!" Lightning gật gật đầu, từ cửa sổ bay ra ngoài.

"Ngươi thấy thế nào?" Roland nhìn về phía sau lưng.

"Ta ở đây này, bệ hạ!" Nightingale hiện ra thân hình từ trên bàn làm việc, ngồi xếp bằng: "Trên núi tuyết trời đông giá rét, ai cũng sẽ không chọn xây dựng doanh trại ở chỗ quỷ quái như thế chứ?"

Bởi vì đã cởi giày, khi hắn quay đầu không nhịn được nhìn chằm chằm bàn chân bị tất trắng bao lấy đó: "Khục... cho nên ngươi cũng cảm thấy tà thú miệng lớn trốn ở trong đó?"

"Ta chỉ cảm thấy vậy thôi, nếu như bọn chúng giỏi đào hang như thế, thành lập sào huyệt trong ngọn núi cũng không có khó khăn gì, hơn nữa..." Nightingale tỏ vẻ chần chờ.

"Hơn nữa cái gì?"

"Những lỗ thủng trong dãy núi tuyệt cảnh, có thể cũng có liên quan tới bọn chúng hay không?"

...

Cho tới đêm khuya, trong đầu Roland vẫn hồi tưởng đến lời Nightingale nói, cho dù nói thế nào thì nó cũng là một suy đoán khiến cho người ta rùng mình.

Nếu chúng nó ở khắp mọi nơi, không bị nơi hiểm yếu tự nhiên vây khốn, mình phải làm như thế nào mới có thể tiêu diệt lũ quái vật đáng sợ như vậy?

Một điểm khác khiến cho hắn cảm thấy lẫn lộn chính là nếu như tà thú miệng lớn có thể đến khu vực biên giới Dawning Realm, như vậy hẳn là trên bình nguyên màu mỡ cũng có vết tích bọn chúng hoạt động, tại sao Hội Liên Hợp lại không có để lại bất kỳ ghi chép gì liên quan tới bọn chúng?

Đáng tiếc thế cục bây giờ đã không tiện cho hắn tiếp tục thăm dò, chỉ có triệt để đánh bại giáo hội thì Thành Neverwinter mới có tương lai.

Trải qua hơn một tháng vận chuyển, hắn đã vận chuyển gần bốn ngàn tên lính và quân bị với lương thảo tương ứng lên bắc. Căn cứ tình báo truyền về thì phòng tuyến dã chiến đang được đào móc thuận lợi theo kế hoạch, tuyến giao thông từ Coldwind Ridge nối tới vương quốc cũng đều bị Đệ Nhất Quân chặt đứt. Không lâu sau, một nhóm binh sĩ cuối cùng cũng sắp lên đường, mà hắn cũng sẽ theo quân tiến về Bắc cảnh, chỉ huy trận chiến tranh tuyệt đối không được phép thất bại này.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ bị gõ.

Roland mở cửa phòng, phát hiện người đứng ở bên ngoài chính là Anna.

"Dù sao xuất chinh của Wendy ta đã xem rồi, trên đó không có tên của ta!" Nàng đi vào trong nhà, vẻ mặt bình tĩnh, nhìn không ra một chút cảm xúc nào: "Chuyện này xin thứ lỗi cho ta không thể chấp nhận được thưa bệ hạ."

Nếu như nàng nổi giận đùng đùng tìm mình, Roland còn biết nên làm cái gì, nhưng bây giờ sắc mặt Anna lại làm cho hắn cảm nhận được một chút sợ hãi, giống như nàng đã làm ra quyết định gì đó, dù là sinh tử cũng sẽ không còn quan trọng nữa —— từ khi cứu nàng ra từ nhà giam, hắn chưa bao giờ thấy Anna tỏ vẻ như vậy trước mặt mình.

Roland kéo nàng đến bên giường, ngồi xuống, trầm mặc một hồi lâu mới mở miệng nói: "Ta biết ý nghĩ của ngươi, nhưng sản xuất quân công khu biên thuỳ không thể rời bỏ ngươi, cho dù là linh kiện của súng máy hạng nặng hay là ngòi nổ của súng lựu đạn đều cần ngươi gia công... mà chuyện này liên quan tới thắng lợi."

"Không phải là vì tiền tuyến nguy hiểm?"

"Chiến đấu với giáo hội đương nhiên là có tính nguy hiểm nhất định, nhưng mà chắc chắn chúng ta sẽ đạt được thắng lợi, cho nên ngươi không cần lo lắng quá mức... ở lại Thành Neverwinter mới là lựa chọn thỏa đáng hơn."

Không có thuyết phục Anna từ góc độ an nguy chiến tranh, bởi vì sắc mặt của đối phương đã tỏ rõ thái độ của nàng, chỉ đành đổi một lý do khác, ví dụ như là dùng sản xuất liên quan đến chiến tranh thắng bại khuyên nàng ở lại, như vậy mới có thể đưa tới hiệu quả đối với một người rất chăm chú với tất cả mọi thứ như nàng.

"Nếu như vậy thì ta sản xuất ở Trấn U Cốc cũng giống vậy!" Nhưng mà Anna bất vi sở động: "Bắc địa cũng có sản xuất sắt, đồng, chắc chắn tiểu thư Edith sẽ không keo kiệt chút khoáng thạch ấy. Lucia cũng nguyện theo giúp ta, phương diện tinh luyện không thành vấn đề. Mặt khác, phương diện vận chuyển, thuyền vốn phải vận chuyển súng pháo hoàn chỉnh, bây giờ bọn họ chỉ cần vận chuyển một bộ phận linh kiện, hoàn thành lắp ráp ở bắc địa là được, hiệu suất sẽ cao hơn." Câu trả lời của nàng đâu vào đấy, hiển nhiên đến có chuẩn bị.

"Chuyện này. . ." Roland nhất thời nghẹn lời.

"Bệ hạ, ta không thể chấp nhận tách khỏi ngươi vào lúc này." Nàng duỗi hai tay ra, ôm lấy gương mặt của hắn, nói: “Lần này không giống như những lần tạm biệt trước đây. Trong lòng ngươi rõ ràng hơn bất cứ ai, chiến tranh với giáo hội chính là khiêu chiến lớn nhất mà ngươi gặp được, không phải Thánh Thành Hermes bị hủy diệt thì chính là Đệ Nhất Quân bại vong. Xưa giờ ta không né tránh cái gì, cũng sẽ không lừa gạt mình, nếu như ngươi thua, nói không chừng sẽ vĩnh viễn rời bỏ ta mà đi, mà nếu như ta ở lại Thành Neverwinter, thậm chí phải hai ba tháng sau mới có thể biết được tin tức này... ta không muốn chờ đợi trong dày vò, chờ một thời gian dài như vậy, cuối cùng kết quả nhận được lại là chia ly."

Bình Luận (0)
Comment