Ngoại trừ gửi một phong thư hồi âm chính thức cho Roland Wimbledon ra thì hắn còn gửi riêng một lá thư cho Edith. Trong thư uyển chuyển biểu đạt ý nghĩ của hắn —— quốc vương trẻ tuổi còn chưa có lập hậu, nếu như có thể tiến thêm một bước trong mối quan hệ với Roland, hắn cũng sẽ an tâm hơn một chút.
Trong thông gia chính trị không có tình yêu chân chính, hoặc có thể nói là tình yêu cũng không phải là nhân vật chính, điểm này đối với trân châu của bắc địa thì không có bất kỳ nghi vấn gì. Hắn tin tưởng đây là một cơ hội vô cùng tốt, đặc biệt là sau này sẽ không còn quyền phân đất phong hầu, như vậy cũng có nghĩa là quốc vương sẽ thành quý tộc duy nhất ở Greyfort, địa vị của vương hậu đương nhiên cũng sẽ trở nên không tầm thường.
Calvin Kant tin tưởng con gái có thể đọc hiểu ý của mình.
Kết quả không chỉ bệ hạ không có đáp lại, ngay cả Edith cũng giống như thế.
"Đừng nói cho ta là bởi vì ngươi không thích hắn!" Công tước rót cho mình ly hồng trà thứ ba: "Ta chưa từng thấy ngươi thích bất cứ ai, hơn nữa chuyện này hoàn toàn không quan trọng... nếu trước đó ngươi cũng tính tới Deflick, sao bây giờ không nghĩ tới Roland?"
"Hai chuyện này không giống nhau, phụ thân."
"Có cái gì không giống, không phải đều là quốc vương sao?"
Edith khép cuốn sổ lại: "Deflick cần một minh hữu đáng tin ở bắc địa, hoặc có thể nói là thủ hạ, mà phương thức cam đoan chính là thông gia. Nếu như ta không đồng ý, hắn sẽ đá bay gia tộc Kant ra ngoài, nâng đỡ một gia tộc khác chịu nghe lời. Nói một cách khác, không trở thành vương hậu thì địa vị của gia tộc sẽ tràn ngập nguy hiểm, mà chúng ta cái gì cũng không làm được. Cho nên lúc đó ta chỉ có thể kéo dài trước, nếu như Roland và Tây cảnh của hắn hoàn toàn thất bại, như vậy ta sẽ tuân theo quy tắc trò chơi của quý tộc, gả vào hoàng cung. Nhưng... Roland không cần."
"Là sao?"
"Hắn chọn ta chỉ là vì năng lực mà không phải là những thứ kèm theo ta... gia tộc, lãnh địa, tài phú, trong mắt hắn những thứ này đều không quan trọng." Con gái vuốt vuốt lọn tóc rủ xuống: "Nếu quý tộc và quy tắc đã không còn tồn tại, tại sao ta còn phải hạn chế mình trong những quy tắc cũ rích đó chứ?"
"Ngài biết không?" Nàng nói tiếp: "Trong Tòa thị chính đang thay hắn quản lý Thành Neverwinter, quan viên xuất thân quý tộc có thể đếm được trên đầu ngón tay —— phần lớn bọn họ đến từ bình dân, trải qua từng vòng khảo hạch sàng chọn ra. Ta phải thừa nhận trong đa số phương diện bọn họ đúng là rất kém cỏi, nhưng ít ra khi làm đúng công việc của mình thì cũng không kém hơn quý tộc bình thường bao nhiêu."
"Đây chính là quy tắc mới của bệ hạ, chỉ cần có thể thay hắn hoàn thành công việc thì không cần lo lắng địa vị nguy cơ. Cho nên ngài cũng nên nhanh chóng vứt bỏ khuôn sáo cũ, thích ứng chính sách mới do Tòa thị chính ban bố, miễn cho kéo chân ta."
"Nhưng ngay cả khi như vậy thì trở thành vương hậu cũng không có chỗ xấu gì cho ngươi." Công tước vẫn không muốn bỏ cuộc: "Ngươi vẫn có thể thể hiện ra năng lực của mình, sinh vương tử cho hắn... cứ như vậy, gia tộc Kant sẽ trở thành minh hữu không thể chia cắt của vương thất, sau này đệ đệ của ngươi cũng được bảo hộ."
"Ta..." Edith lộ vẻ do dự hiếm thấy: "Điểm ấy chỉ sợ ta không làm được."
"Tại sao?"
"Roland bệ hạ... hình như hắn tin tưởng vào tình yêu."
Công tước nhíu mày: "Hắn có ý trung nhân?"
"Ừm, phù thủy."
"Cái gì?" Hắn nhất thời hoài nghi phải chăng lỗ tai của mình xảy ra vấn đề.
"Scroll nói, Roland bệ hạ sẽ lấy một phù thủy làm vợ!" Edith nói thẳng: "Mà Scroll cũng là một phù thủy, làm việc ở Tòa thị chính, đảm nhiệm Bộ trưởng Bộ giáo dục."
"Thông gia chính trị?" Calvin Kant chỉ có thể nghĩ đến đáp án này: "Nhưng như vậy cũng quá... hoang đường, phù thủy không thể sinh con!"
"Không phải thông gia chính trị, chỉ là bởi vì hắn thích phù thủy đó!" Nàng dựa lưng vào ghế ngồi, vuốt vuốt bút lông ngỗng trong tay: "Không sai, trong tương lai, trong cuộc hôn nhân này, tình yêu mới là nhân vật chính —— nghe như không thể tưởng tượng nổi nhưng chẳng biết tại sao, sau một tháng tiếp xúc với hắn, ta có chút tin tưởng."
"Lý do?"
"Cảm giác!" Con gái nhếch khóe miệng lên: "Chờ ngài gặp hắn thì sẽ hiểu —— hắn là quý tộc không giống quý tộc nhất mà ta gặp."
"Vậy chuyện người thừa kế phải làm sao?"
"Chỉ cần muốn giải quyết thì sẽ có cách để giải quyết!" Edith lắc đầu: "Nhưng mà đó cũng không phải là vấn đề chúng ta nên quan tâm, cũng tuyệt đối không thể nhúng tay vào."
Iron Axe dẫn một đám sĩ quan tuần sát trong chiến hào được giăng lên khắp nơi.
Chiến hào chủ yếu dùng để tránh né kẻ địch ném mâu hoặc dùng thủ đoạn công kích từ xa khác, dựa theo dặn dò của bệ hạ thì chia làm mấy đạo, mỗi đạo cách nhau hai, ba mươi mét, ở các hoành câu có tung câu kết nối lại, có thể để cho binh sĩ qua lại, mặt đất còn có cọc đất và lưới sắt, phòng ngừa kẻ địch nhanh chóng đột phá. Ụ súng máy được thiết trí ở hai bên chiến trường, phía trước là ám bảo thấp bé, sau chính là tháp cao ngất, tạo thành cao thấp phối hợp, hỏa lượng tương giao thành lưới.
Phía sau chiến hào là trận địa pháo binh, năm mươi khẩu pháo dã chiến mười hai pound song song mà đứng, sau nữa chính là khu vực để lại cho pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai milimet xạ kích.
Vì cam đoan tiến độ công trình, Iron Axe chuyên xin bệ hạ cho Macy vận chuyển tốc hành, đưa Lian đến Trấn U Cốc sớm.
Chỉ nhìn trận địa giấu giếm sát cơ này, quan chỉ huy Đệ Nhất Quân đã cảm thấy thắng lợi đã tới tay một nửa.
Một đoàn người đi vào cuối trận địa, nhìn dãy núi màu nâu xám xa xa.
Nơi đây ở trong cái khe lớn dưới chân dãy núi tuyệt cảnh, cũng là đường phải qua nếu muốn xuống núi, đi tới trước không đến một dặm thì chính là dãy núi tuyệt cảnh dốc đứng.
Coldwind Ridge nằm ở giữa sườn núi.
Ý nghĩa chiến lược của nó tương tự Biên Thùy Trấn, chủ yếu là thành lập để giám thị Hermes, một khi trong thành nhóm lửa phong hỏa thì rất nhiều thôn trang và Trấn U Cốc gần nhất ở bắc địa đều có thể nhìn thấy cảnh báo.
Từ Coldwind Ridge đến địa điểm bố trí mai phục cần một ngày rưỡi lộ trình, cho nên Đệ Nhất Quân có đủ thời gian để chuẩn bị nghênh đón địch.
"Chúng ta không thể cho dân trấn Coldwind Ridge rút lui trước được sao?" Đi theo hắn làm quen chiến trường, Brien không nhịn được hỏi: “Nói không chừng Thánh Thành sẽ biến bọn họ thành nhóm người cuồng hóa đầu tiên xung kích trận tuyến."
"Như thế sẽ khiến kẻ địch cảnh giác, trước khi trận địa được làm xong, chúng ta không thể mạo hiểm như vậy!" Iron Axe mặt không thay đổi trả lời: "Coldwind Ridge cách Thánh Thành quá gần, cho nên chỉ có thể làm mồi nhử, mà không phải chiến trường chính."
"Hơn nữa cũng không ai nghe chúng ta!" Bên cạnh, Vannah bổ sung: “Ngẫm lại xem, có người chạy vào thị trấn, nói cho dân chúng nơi đó, chiến tranh sắp nổ ra, các ngươi nhanh chóng thoát khỏi nơi đây, tiến về chân núi đi... ai sẽ tin tưởng? Trừ phi bức ép bọn họ rời đi. Làm như vậy thì Thánh Thành có thể lập tức nhìn ra ý đồ của chúng ta."
Brien thở dài: "Chuyện này ta cũng biết, nhưng mà..."
"Yên tâm đi, còn ba ngày nữa là trận địa có thể hoàn thành vây kín!" Iron Axe trầm giọng nói: “Đến lúc đó chúng ta có thể thông báo cho nhân dân Coldwind Ridge rút lui. Căn cứ tình báo thám tử truyền về, bộ đội Thánh Thành vẫn trú đóng ở trong doanh địa, hẳn là chúng ta sẽ có đầy đủ thời gian dời trống thành trấn."
"Hi vọng như ——" Brien bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn: "Chờ một chút, đó là cái gì?"
Iron Axe nhìn theo hắn, nhìn về phía dãy núi xa xa, trong lòng hơi trầm xuống một cái.
Chỉ thấy một sợi khói đen từ phía sau đỉnh núi chầm chậm dâng lên, giống như là một sợi dây đên sau chân trời màu xám.