Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 610

Chương 610
Chương 610

Trong lúc chờ đợi, một người có vóc dáng nhỏ bé chạy vào trong chiến hào.

"Đội trưởng, ngươi tới thật sớm!" Hắn thở hổn hển vài cái, lấy túi ở trên người xuống, để ở bên chân Danny: "Đạn ta lãnh được ở trong này."

"Nếu như lên núi săn thú, thời gian này ta đã cõng con mồi trở về!" Danny xem thường nói: "Ta được chia bao nhiêu?"

"Ba mươi phát."

"Đúng là ít thật..." Hắn lầm bầm một tiếng: "Tay súng máy đáng chết."

Người có vóc dáng nhỏ bé đó là binh lính nhỏ tuổi nhất trong đội ngũ, tên là Malt, năm nay mới mười sáu tuổi, là người bảo vệ mình.

Mỗi một xạ thủ đều có một người bảo vệ, khi kẻ địch tới gần thì có thể nhanh chóng áp chế mục tiêu, tranh thủ di chuyển hoặc là kéo lưỡi lê ra.

Danny cũng không cần người bảo vệ, đặc biệt là một đứa nhỏ còn vị thành niên. Sở dĩ chọn Malt làm người bảo vệ là vì không chịu nổi Kal Vanburt khẩn cầu. Có thể nói hắn là hàng xóm nhiều năm của Bộ trưởng Bộ xây dựng này, trước kia cùng ở phố vùng mới giải phóng, đương nhiên biết đối phương xem tất cả những đứa nhỏ tốt nghiệp từ học viện như là con mình.

Bởi vì vị trí xạ thủ bình thường tương đối sát phía sau, cho nên đối với những binh sĩ được phân đến tuyến đầu thì đúng là người bảo vệ sẽ an toàn hơn một chút. Danny biết Roland bệ hạ rất ghét chuyện nhờ quan hệ hoặc là bao che lẫn nhau, đây cũng là một trong số không nhiều chuyện mà hắn có thể làm được.

Nhìn Malt ngồi xổm dưới đất chọn đạn, hắn không nhịn được hỏi: “Ngươi không nghĩ tới chuyện đổi việc khác sao?"

"Rời khỏi Đệ Nhất Quân?" Malt cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Không, ta thích nơi này."

"Đây không phải là trò chơi nhà chòi!" Danny nhíu mày: "Chúng ta có thể chết ở trên chiến trường bất cứ lúc nào, ngươi hoàn toàn không cần phải liều lĩnh tham dự vào cuộc phiêu lưu này. Có thể tốt nghiệp từ học viện Carl, hoàn toàn có thể đến Tòa thị chính làm việc, nơi đó tiền lương cũng không kém hơn Đệ Nhất Quân, hơn nữa còn cực kỳ thể diện."

"Nhưng ta không thích cả ngày làm chân chạy cho những quan viên đó —— ta muốn cầm trường thương bảo vệ bệ hạ!" Người có vóc dáng nhỏ bé này chất đạn tám milimet ra trước chiến hào: "Hơn nữa..." Nói đến chỗ này, hắn bỗng nhiên dừng lại, sắc mặt cũng trở nên có chút ửng đỏ.

"Bởi vì tiểu thư Nanawa?"

Malt không có trả lời, gương mặt lại càng đỏ hơn.

Danny không nhịn được cười ra tiếng: "Trong Đệ Nhất Quân có ít nhất một nửa người đều hâm mộ tiểu thư thiên sứ, cho dù xếp hàng cũng không tới phiên ngươi. Huống chi phụ thân của nàng vẫn là một nam tước, dù cho không có đất phong cũng không phải là ngươi có thể trèo cao được."

"Ta, ta không có nghĩ như vậy!" Malt cứng cổ nói: "Chỉ cần có thể nhìn thấy nàng mỗi ngày thì ta đã rất thỏa mãn."

Danny lắc đầu, không còn khuyên bảo, hắn biết người rơi vào trong lưới tình sẽ cứng đầu như thế nào —— hoặc có thể nói là cố chấp, bởi vì hắn cũng như thế.

Mỗi khi khi rãnh rỗi, chỉ cần nhắm mắt lại thì bóng dáng cô gái tóc xanh đó sẽ xuất hiện trong đầu mình.

Nếu như không có nàng ra tay cứu giúp thì sợ là hắn đã mất mạng trong rừng rậm lâu rồi.

Mà khi đó nàng còn là nanh vuốt của ma quỷ, là hóa thân của tà ác, Danny chôn chặt những chuyện này sâu vào trong đáy lòng, không dám nói cho bất kỳ ai. Không ngờ khi gặp nhau lần nữa thì phù thủy đã được rửa oan, trở thành người vô tội, mà nàng cũng tiến vào tòa nhà phù thủy trong thành bảo, đồng thời còn khai khẩn vô số mảnh ruộng thí nghiệm trong rừng rậm Dodge.

Hắn không thể tùy ý tiến vào khu thành bảo, bởi thế nên những ngày nghỉ phép hắn sẽ cầm cung săn, tiến về rừng rậm Dodge đi săn một phen. Thậm chí Danny còn nghĩ, nếu như một ngày nào đó không còn làm binh sĩ, hắn sẽ xin nhậm chức làm người bảo vệ rừng từ Tòa thị chính, xem rừng rậm Dodge là ngôi nhà mới của mình.

"U —— —— u —— ——!"

Đúng lúc này, tiếng hào vang dài.

Đây là tín hiệu báo hiệu kẻ địch sắp tới.

Danny dằn suy nghĩ xuống, điều chỉnh báng súng.

Cho dù như thế nào thì bây giờ hắn vẫn là một chiến sĩ, vì bảo vệ bệ hạ, chiến đấu lật đổ giáo hội săn giết phù thủy.

...

Theo mặt trời dần dần lên đến đỉnh đầu, một đám nhân mã khoác khôi giáp sáng long lanh xuất hiện ở chân núi.

Vì bao vây con đường leo núi duy nhất này, phòng tuyến cách dãy núi Hermes không đến một cây số, từ khi bọn họ xuống núi thì đã tiến vào phạm vi công kích của hoả pháo.

Danny biết Iron Axe sẽ không bỏ qua bất kỳ cơ hội đả kích kẻ địch nào.

Giống như là xác minh phỏng đoán của hắn, phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng nổ trầm muộn —— giống như sấm sét từ trên trời xa vọng lại, thậm chí hắn có thể nhìn thấy từng bóng đen mơ hồ bay qua đỉnh đầu, bay về phía kẻ địch.

Chiến đấu bắt đầu mà không có dấu hiệu nào.

Bởi vì khoảng cách khá xa, Danny có thể nhìn thấy rất rõ ràng điểm rơi đạn pháo. Khi chạm đất, bùn đất nổ tung nhiều như đám hoa dại nở rộ, hàng dài đang tiến lên như hàng kiến lập tức bối rối. Lần đầu tiên đối mặt đả kích mà ngay cả bóng người cũng không gặp được, cảm thấy khủng hoảng là chuyện quá bình thường, nếu như là lính đánh thuê hoặc dân binh bình thường, mấy đợt bắn sẽ khiến cho bọn họ mất hết sĩ khí.

Nhưng đại quân giáo hội không có rút lui, bọn họ bắt đầu gia tăng tốc độ tiến lên, hàng cũng biến thành lỏng lẻo.

Khi Danny có thể nhìn thấy rõ ăn mặc và vũ khí của đối phương, nhóm người này đã gánh ít nhất ba lượt pháo bắn —— năm mươi khẩu pháo dã chiến tạo thành trận địa đủ để oanh kích trở nên liên miên bất tuyệt, chuyện này có thể nói là trải nghiệm gian nan với kẻ địch. Bọn họ không có chiến mã, chỉ có thể dựa vào hai chân đi qua con đường Địa Ngục này.

Trong truyền thuyết, quân thần phạt lực lớn vô cùng dựng cự thuẫn lên, cản trước đội ngũ, cách chiến hào thứ nhất chừng sáu trăm thước, hợp thành một bức tường sắt màu xám.

Nhưng mà đối với đạn pháo thì ý nghĩa không lớn, chỉ cần có thể bắn trúng cự thuẫn, tấm chắn sẽ chia năm xẻ bảy, kẻ địch phía sau nó cũng bị hất tung.

"Tiếp tục như vậy không được!" Danny lắc đầu: "Chỉ sợ bọn họ không đến được chiến hào thứ nhất thì đã bị triệt để đánh tan." Hắn biết rõ hỏa lực bố trí ở trận địa, dùng hỏa lực ân cần thăm hỏi kẻ địch trong phạm vi một ngàn đến năm trăm mét trước, chờ đối thủ tụ tập đến trước lưới sắt, sau đó sẽ do hỏa lực của súng máy quét dọn chiến trường, mà súng trường ổ quay chỉ dùng khi đối thủ công kích, chiến đấu ở khoảng cách gần, không đến phạm vi hai trăm mét thì sẽ không khai hỏa.

"Bị đánh tan không tốt sao?" Malt đi cà nhắc, áp sát vào chiến hào nhìn ra ngoài.

"Đương nhiên, như thế thì ta sẽ không có bất kỳ thu hoạch gì." Danny nhét đạn đã chuẩn bị vào trong hầu bao, nhấc súng lên chuẩn bị rời đi.

"Ngươi muốn đi đâu?" Tên có vóc dáng nhỏ bé vội vàng kéo hắn lại.

"Chiến hào cao hơn!" Hắn hất tay người sau ra: "Ngươi đợi ở đây là được."

"Ta đi chung với ngươi!"

"Đừng đi theo, đây là lệnh của đội trưởng!"

Danny vứt lại một câu nói này, sau đó cong eo nắm lấy tung câu.

Tiếng đạn pháo rơi xuống đất càng thêm nặng nề, thậm chí mỗi một tiếng trầm muộn vang lên đều sẽ có một chút đất nhỏ từ hai bên đường hầm trượt xuống, rót vào trong cổ áo của hắn.

Hắn biết mình đang dần đến trước chiến trường.

Liên tục đi qua ba cái hoành câu, không để đến ánh mắt kỳ quái của những thành viên của những tổ nhỏ khác, Danny thừa dịp một đợt đạn pháo mới rơi xuống đất, nhìn ra ngoài —— có thể nhìn thấy rõ ràng thuẫn lớn của quân thần phạt, thậm chí hắn có thể nghe được kẻ địch đang khàn giọng gào to.

Khoảng cách này đại khái chừng bốn trăm thước.

Đã đủ gần.

Danny thở sâu, dựng súng trường lên, nhắm ngay vị trí cao hơn tấm chắm một chút, bóp cò.

Kèm theo một tiếng vang lanh lảnh, phía sau tấm chắn xuất hiện một dòng máu màu xanh lam —— chỉ thấy cự thuẫn và cả người cầm thuẫn đồng loạt ngã xuống đất, lộ ra võ sĩ thẩm phán đang không biết làm sao sau lưng.

Hắn kéo ổ đạn ra, lấy vỏ đạn đang bốc hơi nóng ra, sau đó răng rắc một tiếng, lắp lại.

Tiếng đạn lên nòng khiến cho hắn nhiệt huyết sôi trào.

Người thứ nhất, Danny nghĩ thầm.

----------oOo----------

Bình Luận (0)
Comment