Isabella nói thẳng: "Nói thẳng cho Roland Wimbledon biết mục đích của chúng ta, nói cho hắn biết giáo hội... không, sự thật của phù thủy Hội Liên Hợp, còn có sự thật từ đầu đến cuối Trận Chiến Thần Ý hơn bốn trăm năm trước."
Từ khi Angela trở thành giáo hoàng, tàng thư quán đã trở thành nơi mà tất cả người thuần khiết lệ thuộc vào cơ quan Bí Khu đều có thể đến, Trận Chiến Thần Ý đã không còn lá bí mật với các nàng.
"Nếu như hắn không tin thì sao?"
"Hắn sẽ tin tưởng, chỉ cần dẫn hắn đến phòng ảo ảnh ở giáo đường bóng một lần thì hắn sẽ biết tất cả mọi chuyện!"
"Cũng có thể hắn sẽ xem tất cả những chuyện này là trò hề của phù thủy." Angela không nhanh không chậm nói: "Lui một bước nữa, giả sử Roland biết được sự thật Hội Liên Hợp, hắn sẽ dùng tất cả kinh nghiệm bản thân đối kháng ma quỷ sao?"
Isabella không khỏi ngơ ngẩn, nàng há to miệng, lại không dám khẳng định.
"Chúng ta đều biết quý tộc là người như thế nào, thứ bọn họ cảm thấy hứng thú nhất là lãnh địa, tài phú và hưởng lạc. Có lẽ khi Hồng Nguyệt giáng lâm, ma quỷ hiện thế, hắn sẽ tổ chức nhân dân chống cự, nhưng mà một khi thế cục rơi vào khốn cảnh, ngươi xác định vị vương tử chỉ biết ăn chơi này sẽ kiên trì tới cùng?"
Angela nắm tay của nàng, đi tới bên cạnh bàn tròn: "Hắn chỉ là một phàm nhân, Isabella. Yếu ớt, bất lực, tuổi thọ ngắn ngủi, ý chí sẽ theo số tuổi tăng lên mà nhanh chóng biến mất, một đợt dịch lạnh đơn giản là có thể lấy mạng hắn. Cho dù Roland tiếp nhận sứ mệnh của Hội Liên Hợp, quyết tâm chiến đấu đến cùng với ma quỷ, thần dân của hắn, người thừa kế cũng sẽ chấp nhận từ bỏ hết thảy hưởng thụ, dùng tất cả tài nguyên trong lãnh địa cho trận chiến tranh tàn khốc nhìn không thấy hi vọng này sao? Chỉ có giáo hội mới có thể mượn tín ngưỡng thần linh làm được điều này."
"Ít nhất… chúng ta cũng nên phái sứ giải nói chuyện trước."
"Có bàn nhiều bao nhiêu cũng không thể giải quyết những vấn đề này!" Angela lắc đầu nói: "Cầu hòa với thế tục sẽ khiến cho tín ngưỡng của giáo hội tan rã, Thánh Thành tan rã, vì ổn định tổ chức phù thủy, chắc chắn Roland sẽ không bỏ qua cho chúng ta và quân thần phạt. Để ta ‘ăn’ hắn, Thánh Thành cũng phải trả một cái giá cao thảm trọng, từ kết quả, cả hai cũng không có khác nhau quá nhiều. Đã như vậy, tại sao ngươi còn phải gửi hi vọng vào một người phàm?"
Isabella do dự.
Nàng biết Angela nói không sai, tuy đánh nữa sẽ chỉ khiến cho lưỡng bại câu thương, nhưng ai cũng không thể khẳng định sau khi giáo hội đầu hàng thì hắn sẽ không vì đám phù thủy dưới trướng mà báo thù giáo hội. Kể từ đó, tổn thất sẽ không thể tránh khỏi, chuyện lại trở về điểm xuất phát.
"Tri thức về những vũ khí đó cũng không chỉ thuộc về phàm nhân, phàm nhân lại không có được thân thể phù thủy." Angela nói tiếp: "Thông qua trận chiến linh hồn, ta có thể lấy được truyền thừa của một người, thậm chí là tuổi thọ, cho dù Trận Chiến Thần Ý kéo dài bao lâu thì ta cũng sẽ không già đi, cũng không sẽ mất phương hướng, càng không cần lo lắng hậu nhân ngu xuẩn hủy hoại thành quả chỉ trong chốc lát." Nàng dừng một chút: "Trong hơn hai trăm năm qua, ta gặp quá nhiều anh tài bị tuế nguyệt tiêu hao toàn bộ tinh lực, cho dù lúc bọn họ còn trẻ thì dũng mãnh thông minh cỡ nào, cuối cùng đều hóa thành bụi đất. Chỉ riêng điểm này thì ta đã hơn xa hắn."
"Nhưng mà..."
"Mấu chốt nhất là, ta mới là con cưng của thần, Isabella." Angela dùng giọng điệu chắc nịch khẳng định: "Cho dù đối thủ là ai, ta chưa từng thất bại, mấy ngàn linh hồn bị ‘ăn’ có thể làm chứng!"
Isabella thở dài một cái.
Nàng không khuyên được.
"Ngươi định làm như thế nào? Nếu như không tiếp cận đến khoảng cách đủ gần, ta không thể tiêu trừ hiệu quả của Thần Phạt Chi Thạch."
Angela khẽ cười lên: "Đừng quên Ấn Phù cấp cao Hội Liên Hợp để lại."
"Không ai có thể sử dụng ‘Thần Ý’..." Isabella nhíu mày nói: "Mà ‘Vô Hạn’ lại là đồ dùng một lần, ngươi nhất định phải lãng phí nó như vậy sao?"
"Nhưng nó có thể thay đổi chiến cuộc." Angela không chút do dự nói: "Cho dù là đối phó người bình thường hay là đối phó ma quỷ, chỉ cần có thể giải quyết dứt khoát thì không thể xem là lãng phí!”
"Nó sẽ rút sạch toàn bộ ma lực của ta!" Nàng bĩu môi: "Cảm giác này không dễ chịu."
"Sau đó ngươi sẽ té xỉu!" Angela gật đầu nói: "Nhưng sẽ không tạo thành bất cứ thương tổn gì cho thân thể, chỉ cần có thể cho ta có cơ hội tiếp xúc Roland Wimbledon, chiến tranh sẽ được vẽ lên dấu chấm tròn."
"Nếu như ngươi thua, chúng ta sẽ xong đời."
"Ta chưa từng nghĩ tới cảnh mình thất bại!" Angela xem thường nói: "Chờ khi ngươi tỉnh lại thì ngươi đã nằm trong phòng ngủ trong giáo đường."
Đến đây, nàng rót một ly hồng trà cho Isabella: "Ta biết ngươi lo lắng với quyết định của mình, nhưng đừng quên, ngươi là một tay ta nuôi lớn. Kể từ khoảnh khắc khi ngươi thức tỉnh trở đi, là ta chọn ngươi trở thành người thuần khiết của miện hạ Obas Llane, cũng là ta truyền dạy kỹ xảo chiến đấu cho ngươi. Về phần đối kháng ma quỷ, hẳn là ngươi biết rõ quyết tâm của ta, cũng hiểu được lực lượng của ta, cho dù từ phương diện nào thì ta đều thích hợp dẫn dắt nhân loại đón lấy trận chiến vận mệnh này hơn."
"Được rồi... hi vọng như thế!" Isabella uống một hớp nước trà: "Nhưng mà dựa theo trên sách ghi chép, phạm vi tác dụng của ‘Vô Hạn’ cũng không thể kéo dài vô hạn, mà dưới tình huống ngươi hóa thành linh thể, thời gian ma lực có thể kéo dài cũng cực kì có hạn, không đụng tới hắn, ngươi không có cơ hội nửa đường thay người."
"Cho nên chuyện đầu tiên chúng ta cần làm là tìm ra hắn." Angela cười nói.
"Đã nhét đạn pháo xong!"
"Góc hai mươi hai, độ cao mười ba, khai hỏa!"
Theo khẩu lệnh, pháo cứ điểm một trăm năm mươi hai milimet được lắp ở phía sau phòng tuyến phun ra ngọn lửa màu vỏ quýt, cơn gió mạnh từ họng pháo thổi ra cuốn bụi bay mù mịt, ở bên cạnh, tuy Roland đã bịt lỗ tai nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác ngột ngạt do sóng âm gây ra.
Binh sĩ ở hiện trường đều nhón chân lên, rướn cổ nhìn dãy núi xa xa, nhưng bọn họ sẽ không nhìn thấy điểm pháo kích rơi.
"Đây là Lightning, quan sát được vị trí trong lệnh!" Tiếng cô gái nhỏ báo cáo vang lên từ Ấn Phù Lắng Nghe: "Ừm... đại khái là chính giữa khu vực đường dốc."
"Rất tốt, làm ký hiệu ở đó đi." Roland trả lời.
Trước mắt đang tiến hành luyện bắn hoả pháo cự ly xa, khi toàn bộ cư dân Coldwind Ridge rút lui, hắn lập tức bắt đầu chỉ đạo doanh hoả pháo điều chỉnh thử hai sát khí tối cực này. Để xứng đáng với tầm bắn cực xa và chi phí đắt đỏ của nó, đương nhiên hắn sẽ không để pháo binh nhìn thấy kẻ địch mới khai hỏa, thế là có lần đầu tiên quan sát đả kích tầm xa xuất hiện ở thời đại này.
Đương nhiên, Roland không hề trông cậy vào pháo binh có thể tự căn cứ vào điểm rơi sai mà điều chỉnh góc bắn, bởi vậy hắn vẫn dùng phương pháp cũ là ngắm bắn bia vẽ, nếu như đạn pháo rơi vào đường dốc xuống núi, thì ghi chép số liệu và vị trí lại. Lúc tác chiến thực tế, chỉ cần kẻ địch tiến lên đến phạm vi điểm rơi thì Lightning báo số hiệu ra là có thể lập tức khai hỏa.
Mà hai khẩu pháo cứ điểm đủ để cho kẻ địch bị đả kích trí mạng nhưng không rõ lai lịch trong quá trình xuống núi.