Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 641

Chương 641
Chương 641

Nhưng bây giờ, hắn phải chịu trách nhiệm nuôi dưỡng đứa trẻ sơ sinh này.

Lúc Roland ngáp bò dậy từ trên giường, chiếc thang dùng để rơi xuống vẫn đặt ở một bên, bên ngoài cửa sổ lá sách trời đã sáng.

Lúc rơi xuống rõ ràng mặc quần áo, bây giờ chỉ còn mặc một cái quần lót, đây là do quán tính của tiềm thức gây ra sao? Xem ra sau khi thoát ly thì mộng cảnh vẫn sẽ kéo dài thêm một thời gian ngắn, cho đến khi chìm vào giấc ngủ bình thường, bảo đảm mỗi lần tiến vào mộng cảnh đều đúng lúc tỉnh lại… Cái này cũng quá chú ý hình thức hóa đi!

Hắn quyết định chọn lần thoát ly này vào nửa đêm, thử xem có thể đánh tan hành động vô ý thức gần giống như mộng du này hay không.

Ngoài ra di chứng của việc ngủ không đủ giấc cũng ập tới, Roland cảm thấy mình không giống như người vừa tỉnh lại từ trong giấc mộng chút nào, cảm giác hai mắt khô rát, trán sưng tấy lên, không nhịn được ngáp, tính cả thời gian bên đó, hắn đã không chợp mắt liên tục hơn hai mươi canh giờ.

Có lẽ chút nữa phải ngủ trưa bù mới được.

Mặc áo tay ngắn lên rồi đi vào phòng khách, hắn lại nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp đó.

- Sao hôm nay ngươi dậy sớm vậy? Angela lộ ra vẻ hơi kinh ngạc:

- Ta vẫn chưa bắt đầu làm bữa sáng đâu… Ngươi ở phòng khách đợi ta một chút, ta đi lấy ngay.

Nhìn ra được, nàng cũng vừa rời giường không lâu, mái tóc dài bạc trắng chưa được xử lý mất trật tự tán loạn ở trên đầu vai, còn có vài sợi tóc vểnh lên, cùng với dáng vẻ gọn gàng bình thường như là hai người khác nhau. Nàng vẫn mặc bộ áo váy màu xanh nhạt kia cùng tất chân màu trắng, nếu nhớ không nhầm, thì tiểu nha đầu này đã ba ngày chưa thay quần áo, căn cứ vào phòng ngủ ngăn nắp sạch sẽ của nàng mà phán đoán, chắn chắn không phải là do nàng lười biếng hay không chê bẩn, chỉ có thể là nàng không có nhiều quần áo để thay.

Không biết tại sao, trong lòng Roland lại đột nhiên dâng lên một cảm giác chua xót.

Không chỉ là vì nàng, mà còn là vì chính mình.

Nghĩ đến ba trăm kia trong ví của mình… Không đúng, tối đa là hai trăm năm mươi đồng, hắn cảm thấy không thể nào tin nổi, một là nguyên nhân chínhdẫn tới xuất hiện thế giới mộng cảnh, một là người sáng lập thế giới mộng cảnh, có thể nói hai người sáng thế lại luân lạc tới mức này, đã không phải là một chữ thảm có thể hình dung được.

Tiếp tục như vậy không phải là cách, bất kể là mua sắm sách vở, hay là khám phá thế giới này, tiền cũng là một thứ không thể thiếu. Hắn nhất định phải tìm được cách có thể thu nhập ổn định, nếu không thì hơn hai trăm đồng tiền, ngoài tiền ăn và tiền điện nước, thì đến cả đi taxi cũng không đủ.

Đúng lúc Roland đang nghĩ làm thế nào để kiếm được tiền, Angela đã bận rộn.

Tay chân nàng nhanh nhẹn đốt bếp lò, cho dầu vào chảo nóng, một tay đập vỡ trứng gà rồi đổ dịch trứng đang chảy vào trong chảo. Mặc dù sức lực không đủ để lật nồi, nhưng cái xẻng nhỏ trong tay đảo lên xuống, hiệu quả hoàn toàn so với lắc chảo sắt cũng không kém là bao.

Theo tiếng xèo xèo của dầu sôi, mùi thơm mê người của trứng rán nhanh chóng tràn đầy phòng khách.

Bởi vì tiền sinh hoạt có hạn, bữa sáng cũng không thay đổi nhiều, lần này bưng lên vẫn là hai cái bánh quẩy và một quả trứng gà rán, còn của Angela thì ít hơn một cái.

- Bánh quẩy mua từ hôm qua?

Roland cắn một miếng, phát hiện đã không còn giòn nữa.

- Đương nhiên.

Angela lẩm bẩm nói:

- Đợt cuối cùng vào buổi tối lúc dọn quán rất rẻ. Có đôi khi ông chủ còn tặng cho ta nắm bột mì chưa dùng hết, ta có thể làm thêm vài cái bánh quẩy.

Hắn kinh ngạc nói:

- Lúc ngươi ở nhà cũng như thế sao?

- Cũng gần như thế.

Con bé lắc đầu, không nói nhiều, hình như không muốn đề cập đến gia đình của mình. Sau khi ăn sáng xong, nàng trang điểm đơn giản một chút, khoác túi sách lên lưng đi ra cửa:

- Quy tắc cũ, chú, buổi trưa ta không về, bát do ngươi rửa.

- A, đi đi, đi đường cẩn thận.

Roland gật đầu.

Angela không khỏi ngây ngốc, một lúc lâu sau mới ừ một tiếng, đóng cửa rời đi.

Được rồi, tiếp theo nên từ từ thống kê gia sản của mình rồi.

Roland trở về phòng ngủ, lật tủ đầu giường và tủ quần áo từ đầu đến chân một lượt, cầm tất cả tài vật sắp xếp ra ngoài.

Đầu tiên là ví tiền, ngoại trừ gần hai trăm đồng ra, còn có một tờ chứng minh thư và một tấm thẻ ngân hàng, muốn bao nhiêu giản dị là có bấy nhiêu giản dị. Đương nhiên, còn có mấy tờ vé số quá hạn sử dụng bị hắn ném thẳng vào thùng rác, cho dù có thể trúng cũng đã vượt qua thời gian đổi rồi, huống hồ hắn căn bản không tin sự kiện có tỉ lệ nhỏ này sẽ rơi vào đầu mình.

Tiếp theo là một cái điện thoại, danh sách người liên lạc lại trống rỗng, tin tức có giá trị duy nhất là nhắc nhở thu chi của thẻ ngân hàng. Có thể thấy được, mỗi cuối tháng, gia đình Angela đều sẽ gửi qua một nghìn năm trăm nguyên phí sinh hoạt. Bây giờ trong thẻ chỉ còn dư lại mười hai đồng, cách đợt gửi tiền lần sau còn có bốn ngày, có chết đói hay không cũng không thể nói rõ, chỉ là không còn dư lại chút nào để đi làm chuyện khác của hắn.

Cuối cùng là vài món đồ trang sức, chất liệu thoạt nhìn trông giống như vàng, không rõ thật giả, chắc là chuẩn bị cho kết hôn? Nếu bán những thứ này cho cửa hàng vàng, có lẽ có thể lấy được khoảng chừng một nghìn nguyên, xem như là một khoản tiền khẩn cấp.

Những thứ này chính là toàn bộ của cải hắn có thể tự do chi phối.

Quả thực không hề giúp được gì với tình cảnh bây giờ, Roland thở dài, lại đưa mắt nhìn sang đồ đạc phòng chứa đồ.

Hắn mở cánh cửa phòng ở cuối nhất, đánh giá mấy món đồ cũ kỹ bày ra ở bên trong.

Xe đạp phủ đầy bụi bặm và mạng nhện cùng với máy khâu bán kèm theo đoán chừng có thể tăng thêm ba bốn mươi nguyên, dù sao cũng là đúc bằng sắt, đặc biệt là người sau, một người chuyển đi cũng vô cùng vất vả. Mà cửa sắt lớn kia, nếu coi là sắt vụn, đại khái có thể mua một trăm nguyên trở lên? Có lẽ bình thường hắn căn bản sẽ không để chút tiền đó vào mắt, nhưng bây giờ lại rất quý giá.

Nếu đi đến cửa hàng sách cũ mua sách giáo khoa đã bị loại bỏ, thì hơn một trăm nguyên cũng đủ để mua trên một bộ sách cũ của tất cả các môn học…

Nghĩ đến đây, hắn quyết định làm theo cách đó.

Trong mẩu quảng cáo nhỏ dán ở trong cầu thang, Roland nhớ có điện thoại thu đồ phế phẩm, nhưng trước đó, hắn phải lau qua mấy thứ này một lần trước đã.

Nếu nhìn sạch sẽ một chút, nói không chừng còn có thể bán thêm một chút tiền.

Sau khi thở hồng hộc kéo xe đạp và máy khâu ra tới phòng khách, hắn phát hiện có cái gì đó không đúng.

Cánh cửa sắt dày bền kia hình như cũng không phải tựa vào bên tường của phòng chứa đồ, mà là bị đóng vào trong tường!

Gặp quỷ, đây là tên khốn khiếp nào làm? Phải biết rằng mặt tường này chính là tường ngoài của nhà ngang, đặt cửa ở chỗ này, là để tiện dùng cho tự sát sao?

Hơn nữa trên cửa còn treo một ổ khóa như thật!

Đợi đã…Hắn nhớ trên cái móc chìa khóa quả thật có hai cái chìa khóa cơ mà nhỉ?

Roland lập tức lấy cái chìa khóa tới, cắm một mảnh khác vào trong ổ khóa, vậy mà lại khớp một cách hoàn mỹ.

Cùng với tiếng răng rắc vang lên, ổ khóa phủ đầy rỉ sét theo đó bật ra, rơi từ bên trên then cài cửa xuống.

Hắn cũng lười nhặt cái ổ khóa hỏng đó lên, kéo then cài cửa, dùng sức đẩy cửa sắt ra.

Một luồng gió lạnh xen lẫn bông tuyết tràn vào bên trong phòng, khiến hắn mặc áo ngắn tay quần cộc không nhịn được mà run rẩy vài cái.

Phía sau cửa sắt lại là một vùng tuyết rơi!

Nổi bật dưới những ngọn núi tuyết chập chùng liên tiếp ở phía xa, có thể mơ hồ thấy được một tòa thành thị màu nâu xám, nó được xây dựng dọc theo hai bên vách núi, vây quanh mình ở trong một khe nứt lớn, một tòa kiến trúc nguy nga đứng sừng sững trong thành, giống như trụ thông thiên đứng vững vàng trong gió lạnh gào thét.

Cho dù đây là lần đầu tiên Roland nhìn thấy, cũng lập tức ý thức được đây là nơi nào.

- Thánh thành mới của Hermes.

Một tòa thành thị cứ điểm xây dựng nhờ vào nơi đứt gãy của dãy núi Tuyệt Cảnh.

Cũng là tượng trưng sự cường thịnh và bất khuất của Giáo hội.

Bình Luận (0)
Comment