Khi hai người rời khỏi, Ashes đi theo phía sau Ngũ Vương nữ bỗng nhiên dừng bước, xoay người nói:
- Ta nợ ngươi một lời giải thích, bệ hạ.
Đây vẫn là lần đầu Roland nghe được nàng sử dụng kính ngữ đối với mình:
- Không sao, những chuyện xảy ra trong vương cung ta cũng có chút...
- Bọn ta đều biết đó không phải ngươi.
Ashes lắc đầu:
- Người như vậy không thể dẫn dắt bọn ta chiến thắng Giáo hội, cũng không thể cho phù thủy tự do và sự tin cậy nguyên vẹn, ta rất xin lỗi, mãi cho đến sau khi ngươi đánh bại Giáo hội mới tin tưởng điều này.
Nàng dừng một chút:
- Mỗi phù thủy đều sẽ khắc ghi mọi thứ ngươi làm, mà ngươi cũng càng thích hợp làm anh trai của đại nhân Tilly hơn so với hắn.
Ashes có thể nói ra như vậy, chỉ có thể bản nhân Tilly cũng cho rằng như vậy. Kết quả mãi cho đến cuối cùng, các nàng cũng không tin mình chính là tứ vương tử à... Roland nhất thời có chút dở khóc dở cười, nhưng mà cái này xem như kiểu phương thức thừa nhận khác sao?
Nhìn em gái đang mỉm cười phía sau nàng, bỗng nhiên trong lòng hắn hiểu được chút gì đó.
Phù thủy bình thường tay phải vỗ ngực, hơi xoay người, tóc đuôi ngựa màu đen buông xuống bả vai, đôi mắt màu vàng giống như ngôi sao trong hoàng hôn chói mắt.
- Sứ giả Ashes gửi lời hỏi thăm ngươi, bệ hạ.
Ba ngày sau, Andrea đợi đến tiệc đưa tiễn mà chờ mong đã lâu.
Không phải chờ mong rời đi, mà là chờ mong món ngon mới mà bệ hạ tuyên bố.
Từ lần trước sau khi từ biệt, nàng đã nhớ mãi không quên thứ kem ngon lành của bệ hạ, lần này đến luôn ôm hy vọng lớn lao. Chẳng qua sự chuyện quan trọng tác chiến với Giáo hội, nàng cũng không thể không biết xấu hổ chủ động nhắc tới, hiện tại cuối cùng có thể được đền bù như mong muốn.
Bữa tiệc cũng sẽ không cử hành trong tòa thành, mà là sắp xếp xây dựng thêm phía sau vườn hoa.
Xuyên qua hành lang dài do cây ô liu tạo thành, lúc đi vào trung tâm hoa viên, còn chưa nhìn thấy món ăn, một mùi thơm cực kỳ nồng đậm đã chui vào mũi của Andrea. Cá thủy tinh của sông băng Everwinter? Trứng bách vị trong vách núi Wolfheart? Hay là cá hồi vân Fiordland với hương thơm trứ danh? Không... Cũng không đúng, xưa nay nàng chưa từng ngửi qua hương vị mê người như thế, e rằng là nguyên liệu nấu ăn hiếm thấy nhất, cũng làm không ra hương thơm lừng này.
- Bỗng nhiên ta cảm thấy đói quá.
Savi ồn ào nói.
- Các ngươi luôn trải qua cuộc sống như vậy ở tây cảnh sao?
Marye liếm môi:
- Cũng thật khiến người ta hâm mộ!
- Ta cũng chưa hưởng thụ qua mấy lần.
Zephyr ôm vai Lian và Evelyn.
- Các nàng mới là đối tượng mà ngươi nên ngưỡng mộ.
- Kiểu tiệc này không phải mỗi ngày đều có đâu.
Candlelight giải thích:
- Món điểm tâm ngọt bình thường cũng ba ngày mới làm một lần.
- Cũng ba ngày. . . . .
Marye đỡ trán nói:
- Vì sao ta cảm thấy ngươi đang khoe khoang.
- Hả, ta không có nha.
- Ê, nhưng đừng chảy nước miếng ra.
Ashes liếc Andrea một cái, cho dù cổ họng của nàng cũng bị kích thích không ngừng.
Andrea cũng không giống như mọi ngày châm chọc lại như vậy, giờ phút này lực chú ý của nàng đã hoàn toàn tập trung vào mấy gốc cây hình tròn bày trong vườn.
Chúng nó chợt thoạt nhìn giống như như dài ra từ trong đất, thân cây cứng cáp cần bảy tám người mới có thể ôm, chính giữa bốc lên khí nóng cuồn cuộn, tựa như có thứ gì đó đang cháy.
Đi vào nàng mới phát hiện, bên trong gốc cây đã bị đào rỗng, trên đỉnh dựng một cái nồi cực lớn, mùi thơm lừng chính là nước canh trong nồi bay ra.
Mà trên bàn thấp bên cạnh gốc cây, chất đầy thực vật đủ loại kiểu dáng —— mặc dù chủng loại phong phú, nhưng đều là thứ bình thường có thể ăn được, cũng không có thức ăn quý hiếm gì. Một chỗ khác khiến nàng không đoán ra chính là, những thực vật này đều còn sống.
Kiểu đãi tiệc này Andrea vẫn là lần đầu nhìn thấy, không có người hầu qua lại trong bữa tiệc, không có vải trắng, đám người tập hợp múa hát, tất cả mọi người quay chung quanh gốc cây mà ngồi, xem tư thế này, hình như phải tự mình ra tay.
Đúng như dự đoán, sau khi chờ toàn bộ các phù thủy viên đến đông đủ, Roland vỗ tay, tuyên bố bữa tiệc bắt đầu:
- Đây là một bữa tiệc lẩu, cách ăn rất đơn giản, bỏ thực vật yên thích vào trong nồi, nấu chín thì có thể thưởng thức!
Mùa thu đúng là mùa tốt để ăn lẩu, là một loại phương thức nấu nướng được rất nhiều quần chúng nhân dân yêu thích, nó thao tác đơn giản, cơ bản vừa thấy đã hiểu, cho dù là thức ăn chay đơn giản nhất, cũng có thể ăn ra hương vị tươi ngon. Quan trọng nhất là vô cùng thực tế, người dùng cơm tụ lại một chỗ, chia sẻ chung món ngon trong nồi, so với bữa tiệc tối truyền thống coi trọng phong cách, càng dễ dàng tăng thêm cảm tình lẫn nhau, hơn nữa bữa tiệc trước khi chia tay, cũng có thể tản đi sự không nỡ và suy sụp trong lòng mọi người.
Tinh túy của lẩu nằm ở nguyên liệu làm nước dùng, cách thức nấu nướng của thời đại này vô cùng đơn điệu, bình thường một loại nguyên liệu nấu ăn chính là một hương vị, bởi vậy đặc biệt coi trọng phẩm chất của bản thân nguyên liệu nấu ăn. Roland lệnh đầu bếp mang các loại thực vật có hương vị độc đáo —— ví dụ gà nguyên con, xương heo, nấm mỏ chim, hải sản và hương liệu v.v... phối hợp cùng một chỗ cho vào trong nồi nấu sôi lên, lấy được hương vị nước hầm phong phú, không phải một hai loại nguyên liệu nấu nướng riêng lẻ có thể đạt được.
Về phần bàn lẩu mang đậm phong cách thiên nhiên, là một tay Foliage tạo ra —— Trái Tim Của Rừng có thể khiến thực vật dựa theo tâm ý của hắn nhanh chóng sinh trưởng, không cần thêm vào gia công đã có thể hình thành dáng vẻ mà Roland cần. Bên trong của nó được tầng cách nhiệt bao phủ, cho dù thêm vào chút đèn cồn, cũng sẽ không khiến cái bàn bị cháy, nhiệt độ trong vách tương phản sẽ chậm rãi khuếch tán tới cả gốc cây, hai tay đan lại trên mặt bàn, thì có thể cảm nhận được sự ấm áp của nhiệt độ.
Khi Andrea cho một lát thịt nấu chín vào trong miệng, hương vị đậm đà mà mãnh liệt làm cho nàng không nhịn được hừ ra tiếng.
Mùi thơm của hơn mười loại nguyên liệu nấu ăn thay nhau đánh sâu vào đầu lưỡi của nàng, cộng thêm nước dùng nóng nổi theo yết hầu tiến vào trong dạ dày, loại cảm giác này hoàn toàn tương phản với kem bánh mì, lại tương tự làm cho người ta không dừng được tay.
Dựa theo lễ nghi dùng cơm của quý tộc, có lẽ sau khi ăn hết đồ trong khay của mình trước, lại lấy món ăn mới, nhưng mà đồ chơi mới mà bệ hạ làm hiển nhiên không thể ăn như vậy, bằng không cũng chỉ có thể thấy người khác vớt sạch đồ ăn.
Các chị em cùng bàn không có chút tao nhã nào, hoặc là cách ăn của loại lẩu này nhất định vô duyên với tao nhã, ngay cả trước mặt đại nhân Tilly, cũng đồng loạt bày ra mấy khay món ngon đã nấu qua, mấy lần Ashes vớt mấy vá đến trước mặt nàng.
- Nước nguyên vị mới là chân lý của món ăn... Cái gì cũng không bỏ, nước dùng nấu ra mới gần với nguyên vị, những thứ này là của ai?
Người thường bắt chước giọng điệu của nàng nói:
- Ta nhớ rõ người nào đó còn xem muối và hương liệu như phương thức nấu nướng không văn minh, quý tộc chân chính chắc chắn khinh thường chuyện này, làm sao không giống cảnh tượng ta nhìn thấy cho lắm?
Nếu là trước kia, có lẽ Andrea còn có thể tranh luận vài câu, thậm chí sẽ cảm thấy có chút ngột ngạt, nhưng hiện tại, nàng đã hiểu được cái gì mới là quan trọng nhất.
Nắm bắt thời gian hưởng thụ chúng nó, so với đấu võ mồm còn ý nghĩa hơn nhiều.
Nàng chẳng hề để ý liếc Ashes một cái, không chút do dự đẩy cái vá của đối phương ra, vớt miếng thịt cuộn bỏ vào trong chén của mình.
Lần này, Andrea ăn đến cảm thấy mỹ mãn.