- Cám ơn, buổi tối ta sẽ đến bái phỏng.
Yorko trợn mắt há hốc mồm nhìn hai người, luôn cảm thấy có phải bọn họ nghĩ sai chuyện gì rồi không, hắn mới là đại sứ Greyfort mà!
Sau khi Otto rời đi, hắn còn chưa kịp mở miệng chất vấn, Hill đã nói một câu chặn toàn bộ bất mãn của hắn về:
- Đây cũng là điều mà bệ hạ hy vọng.
Yorko ngước đầu lên nói:
- Ngươi xác định chứ? Ta đang đại biểu cho Greyfort đó, nếu như bị đứng đầu Dawn biết được chuyện này, quan hệ hai nước lại quay về tình huống như lúc trước thì làm thế nào?
- Không nói trước Alpein Moore có thời gian chú ý đến chuyện nhỏ nhặt này hay không, cho dù bị hắn phát hiện, phù thủy càng quan trọng hơn hiệp ước đồng minh.
Hill trịnh trọng nói:
- Trên thực tế khi lựa chọn nô lệ, thuộc hạ của ta đều đang âm thầm chú ý đến xem trong những người dân chạy nạn có tồn tại phù thủy hay không.
- Kết quả là gì?
- Không thu hoạch được gì cả.
Hắn lắc đầu nói:
- Hoặc là vốn trong những dân chạy nạn không có phù thủy, hoặc là các nàng che giấu rất giỏi, đã triệt để dung nhập vào trong người địa phương rồi. Tóm lại, nếu như có thể mang một phù thủy về cho bệ hạ, hắn nhất định sẽ thưởng lớn cho ngươi – ngươi biết bệ hạ Roland coi trọng các nàng đến như thế nào mà.
Nghe được đây là yêu cầu của lão bằng hữu, Yorko mới vẻ mặt đau khổ đáp ứng.
Thôi, coi như đi mở rộng tầm mắt là được, hắn đang thầm an ủi mình như vậy, kể cả Danis đều không có tư cách đi tới, hắn cũng rất tò mò bên trong đó bán những nô lệ như nào vậy.
Đến chạng vạng tối, Otto đúng giờ xuất hiện ở cửa phủ đệ.
Yorko đi theo hắn lên một chiếc xe ngựa xa hoa không có ký hiệu, bên trong trừ bỏ có trải một tấm thảm lông tơ dày ra còn thêm hai sợi xiềng xích từ trên mui xe buông xuống dưới, vừa nhìn đã biết dùng để làm gì rồi.
- Không thể ngờ được ngươi lại có ham thích như này.
Yorko huýt sáo.
- Khụ khụ… đây không phải là xe của ta đâu.
Mặt Otto hơi đỏ lên:
- Nếu muốn che tai mắt người khác, có năng lực ổn định đối phương thì chỉ có xe ngựa này dường như mới thích hợp thôi.
- Ngươi không cần giải thích đâu, ta rõ rồi.
Hắn tò mò sờ xiềng xích khóa thử lên tay nói:
- Chờ xong việc rồi, xe có thể cho ta mượn dùng vài ngày không?
- Đương nhiên có thể rồi, phí thuê xe một ngày có năm mươi ngân lang mà thôi, bao gồm cả người đánh xe nữa.
Otto nói địa điểm tới cho người đánh xe rồi tìm vị trí thoải mái nằm xuống:
- Hành trình hơi xa, ngươi có thể tạm nghỉ ngơi.
- Cần bao lâu vậy?
- Chừng nửa canh giờ đấy, ở ngoại ô Shining City.
- Vậy chẳng phải không thể về được trong hôm nay hả?
Yorko kinh ngạc nói:
- Sau khi mặt trời đã hoàn toàn khuất sau núi, cửa thành sẽ đóng cửa mà?
- Black Money cung cấp chỗ ở và đồ ăn, trên thực tế, phục vụ mà ngươi có thể mua được ở Shining City thì ở đó đều có cung cấp.
- Nghe giống như chợ vậy nhỉ.
- Không khác biệt lắm đâu, khác biệt duy nhất chính là nó được thành lập ở dưới lòng đất.
Otto giới thiệu:
- Ta chỉ đi có một lần, không biết trình tự bán đấu giá có thay đổi gì không, nhưng chỉ cần làm theo chỉ dẫn của người dẫn đừng là được, chắc sẽ không có vấn đề gì cả. Sau khi chụp được phù thủy rồi thì ngươi không cần đợi đến toàn bộ triển lãm kết thúc đâu, trực tiếp ra phía sau sàn lĩnh người, sau đó sẽ có người hầu bố trí phòng cho ngươi –
- Đợi chút…
Yorko kinh ngạc nhìn hắn;
- Chẳng lẽ ngươi không đi vào cùng với ta sao?
- Thiệp mời chỉ có một tấm thôi.
- Vậy tiền thì sao?
- Tấm Black Letter này chính là tiền đó.
Otto cười cười:
- Cầm nó chẳng khác nào được thương hội tán thành, ngươi chỉ cần báo giá là được.
- Chẳng lẽ nó không có hạn mức cao nhất sao?
Yorko mở to hai mắt nhìn.
- Đương nhiên là có… Chỉ có điều còn hơn giá bán phù thủy khá xa mà thôi, căn cứ vào tin tức tình báo mà ta thu thập được, khoảng giá mấy năm trước chụp được phù thủy tầm ngàn vàng, hiện giờ bệ hạ Alpein hạ lệnh quét sạch phù thủy, chắc giá sẽ thấp hơn một chút.
Một ngàn kim long! Yorko âm thầm líu lưỡi, đám quý tộc thượng tầng này cũng quá không coi tiền là quan trọng rồi? Phải biết rằng cho dù chơi toàn bộ chốn phong nguyệt nổi danh ở vương đô mấy lần đều không tiêu tốn nhiều tiền như vậy đâu! Chẳng lẽ do cấp bậc của mình quá thấp nên không được tiếp xúc với cách chơi phí tiền chân chính sao?
- Mặt khác… vì giành được tín nhiệm của nàng, tốt nhất ngươi không nên đụng vào nàng.
Otto ho khan hai tiếng:
- Dù sao nàng không phải là nô lệ chân chính, bằng không trên đường vận chuyển sẽ dẫn đến phiền toái.
- Ta đương nhiên hiểu rõ điểm đó.
Yorko thở dài, đó chính là người mà bệ hạ muốn, đánh chết hắn đều không dám chạm vào đâu.
- Tóm lại lúc đi ra nhớ đội che đầu cho nàng, sáng mai chúng ta lại gặp lại.
Xe ngựa chạy ra khỏi cửa thành rồi chạy nhanh về hướng tây, mãi cho đến khi ánh chiều tà mờ nhạt bị màn đêm hoàn toàn nuốt chửng rồi, tốc độ xe chạy mới chậm dần đi. Không khác đoán chừng của Otto lắm, sau nửa canh giờ, hai người đã đến nơi.
Thoạt nhìn nơi triển lãm không có gì khác biệt với khu dân cư bình thường cả, hàng rào xiên xẹo vây ra một cái viện trống trải, ở giữa có một ngôi nhà đất do bùn và rơm rạ đắp thành, sau viện là một đồng ruộng trống trơn trơ trọi – lúa mạch đã bị thu gặt cả rồi, chỉ còn lại từng bó cán mạch bó lại, giống như cục mụn cơm mọc ra từ trong mặt đất vậy.
Điểm duy nhất khiến người ta chú ý đó là trên đồng ruộng chớp lên rất nhiều cây đuốc lóe sáng, hiển nhiên có người trông coi ở gần đó.
Thêm với trước cửa viện nhà dân bình thường sẽ không thể bố trí trạm gác.
Kiểm tra xong thiệp mời, Otto và toàn bộ thủ vệ đi theo lưu lại ngoài viện, Yorko đi theo người dẫn đường đi vào trong nhà đất, theo một cái thang ở trong sảnh đường đi thẳng xuống dưới, xuyên qua một lối đi hẹp do sức người đào ra, hắn đi vào trong một hang động đá vôi thiên nhiên.
Động có độ lớn bằng khoảng một nửa quảng trường vương đô, dựa vào ánh đuốc chập chờn không ổn định chiếu sáng, hắn còn có thể nhìn thấy hai bên cạnh có rất nhiều lỗ đen nhỏ, không biết thông tới chỗ nào nữa.
Mặt đất ở đáy động đã được mài qua, cũng trải nền gạch bằng phẳng lên, chỉ có nhũ đá buông rơi trên đỉnh đầu mới có thể nhìn ra được dáng vẻ vốn có của chỗ này, đã có không ít người tụ tập rồi, dường như đều đang chờ buổi triển lãm bắt đầu.
Cuối cùng Yorko đã biết “Chẳng chính thức như vậy” trong miệng Otto là có ý gì, chỉ từ dáng vẻ cảnh tượng này đến xem, thật sự không khác gì con chuột tụ tập cả.
- Đại nhân, mời đi bên này.
Người dẫn đường mang theo hắn đi đến trước chỗ ngồi được đánh dấu trên Black Letter, cũng ngồi xuống bên cạnh hắn:
- Toàn bộ quá trình triển lãm lần này sẽ do ta cống hiến sức lực cho ngươi, ngươi có bất cứ nghi hoặc gì đối với hàng hóa đều có thể hỏi ta.
Khi nói chuyện, bộ ngực mềm mại của đối phương đã dán lên trên cánh tay Yorko, dưới ánh sáng lờ mờ, hắn có thể nhìn thấy cái cằm hơi nhọn và cánh môi đỏ hồng dưới mặt nạ của nàng.
- Đây cũng là một kiểu phục vụ sao?
Hắn không hề khách khí huých khuỷu tay:
- Ngươi tên là gì?
- Đương nhiên rồi, đại nhân, người có thể gọi ta là Số bảy mươi sáu.
Hơi thở đối phương nồng nàn mùi thơm như hoa lan, trả lời không hề loạn.
Tốt, hắn thu hồi lời mở đầu, con chuột tuyệt đối không huấn luyện ra được người hầu giống như vậy. Nếu như mỗi một người đấu giá đều có được một người dẫn đường, chỉ riêng khoản chi tiêu này thôi đã đủ khiến cho người ta kinh thán rồi.
- Nhưng mà nơi này luôn âm u như vậy sao?
Yorko hưởng thụ xúc cảm mềm mại trên cánh tay truyền đến, nhíu mày hỏi:
- Như vậy vốn không thể nhìn rõ được món hàng trên sàn.
- Ngươi sẽ biết nhanh thôi.
Nàng khẽ cười nói.
Giống như để chứng minh lời Số bảy mươi sáu nói vậy, trên đỉnh đột nhiên vang lên tiếng kim loại ma sát, sau đó có vài sợi xích sắt rơi xuống, trên đầu mỗi một sợi xích sắt đều treo một tảng đá kỳ lạ, ánh sáng mà chúng nó phát ra còn sáng hơn ánh sáng cây đuốc mấy lần, trong phút chốc đã chiếu sáng sàn trước mặt Yorko đến rõ ràng.
Âm thanh nói chuyện trong động đá vôi lập tức ngừng lại.
Dưới ánh sáng nhẹ nhàng mà sáng ngời chiếu lên, cây đuốc có vẻ mờ đi, toàn bộ hang động đá vôi giống như rơi vào trong bóng tối, sàn đấu giá đã thành chỗ sáng ngời duy nhất, cũng là chỗ tiêu điểm của ánh mắt mọi người.
Một nam tử mặc lễ phục đi lên sàn đấu giá, cúi đầu chào mọi người.
- Mọi người đợi lâu rồi, hiện giờ ta tuyên bố, triển lãm Black Money chính thức bắt đầu!