Banach Lothar giơ ma thạch phát sáng lên, từng bước một đi đến chỗ sâu nhất trong “Black Money”.
Đó là một con dốc đứng, cho dù được tôi tớ nâng đỡ, hắn vẫn đi vô cùng gian nan.
Mình cuối cùng đã già rồi, trong lòng hắn bi thương một trận, hai mươi tuổi tiếp nhận gia nghiệp từ trong tay phụ thân, cho tới bây giờ đã phát triển thương hội thành một con quái vật lớn, giàu có tột cùng, thời kỳ phấn đấu với năm tháng trào dâng này chỉ có chính hắn mới rõ ràng. Cho dù hiện giờ tước vị chỉ là Tước sĩ mang tính chất vinh dự, danh vọng và địa vị ở Dawn Kingdom không hề kém tam đại gia Shining bao nhiêu.
Nhưng thành tựu to lớn không có ý nghĩa rằng có thể truyền lưu đời sau, trên thực tế, theo quy mô thương hội không ngừng bành trướng, căn cơ đã tràn đầy nguy cơ. Lúc trước vì củng cố thực lực của thương hội đã gia nhập không ít thương nhân có trọng lượng khá lớn, thậm chí là quý tộc cấp cao, khi mình còn sống thì bọn họ hoặc là cánh tay tin cậy hoặc là quân cờ đáng để lợi dụng, nhưng sau khi bản thân chết đi thì sao? Bọn họ có thể cam nguyện ở lại vị trí hiện giờ không?
Vấn đề này không cần trả lời.
Banach có năm nhi tử, một nữ nhi, xuất sắc nhất trong đó là tứ nhi tử Victor Lothar mới chỉ hai mươi mốt tuổi nhưng đã để lộ ra thiên phú phi phàm trong chuyện kinh doanh, nhưng tuổi này không thể ép được những đối tác cáo già kia. Thương hội không phải là tài sản riêng của gia tộc Lothar, nếu để cho Victor ráng tiếp nhận trí của mình, chỉ sợ sẽ gặp phản phệ mãnh liệt.
Đến lúc đó, thương hội bị chia năm xẻ bảy chỉ là chuyện nhỏ, con nối dòng của hắn sẽ có nguy cơ tính mạng.
Nhưng mà để cho hắn chắp tay nhường quái vật lớn cả đời dốc sức tạo ra cho người ta? Banach thật sự không cam lòng làm vậy.
Trong lòng đang nghĩ, dưới chân hắn đột nhiên trượt đi.
- Đại nhân, cẩn thận!
Tôi tớ bên người lập tức đỡ hắn.
Banach điều chỉnh nhiều lần mới một lần nữa đứng vững gót chân.
Thân thể này hiển nhiên không bao giờ khôi phục được sức sống lúc tuổi còn trẻ nữa.
Hắn đã sáu mươi chín tuổi, con dốc đứng như vậy còn có thể đi lên được mấy lần? Hắn nhất định phải nắm chặt thời gian.
Vừa nghĩ tới thần sử nhận lời, trong lòng Banach lại một lần nữa dấy lên đốm lửa.
Chỉ có trở thành một thành viên của bọn họ thì mới có thể một lần vất vả mà giải quyết xong được vấn đề khó khăn nhìn như không cách nào phá giải.
Con dốc dần dần bằng phẳng, không khí bốn phía cũng trở nên ẩm ướt, Banach mơ hồ nghe được tiếng mạch nước ngầm dưới đất đang đánh vào vách tường, giống như tiếng sấm liên tiếp không ngừng, nặng nề mà hùng hậu. Nói thật ra, hắn không thích chỗ như thế, tuy rằng đủ kín đáo, nhưng không cách nào cho người ta cảm giác an toàn, hắn luôn lo lắng sẽ có một ngày dòng nước sẽ làm vỡ tung bức tường trong hang động đá vôi, hoàn toàn nuốt hết nơi này.
Trên thực tế, trong cụm hang động đá vôi này đã từng xuất hiện không ít tình huống tương tự, đã có vài lối đi bởi vì nước ngầm chảy ngược mà biến thành hồ sâu, cuối cùng không thể không khép kín lại. “Black Money” chiếm cứ một phần nhỏ quần thể hang động đá vôi này thôi, nếu có thể cho Banach đủ thời gian, hắn thậm chí có thể chế tạo nơi này thành một thành trì dưới lòng đất.
Đi tới đáy dốc, ánh sáng lập tức ảm đạm đi, không phải ma thạch phát sáng tối đi mà là không gian chung quanh chợt tăng lên gấp bội, sáng rọi đã không còn cách nào chiếu sáng được hai bên vách tường nữa.
Tiếng nước ngầm trở nên vô cùng vang dội khi ở nơi đây, giống như có một nhánh đang chảy qua dưới chân vậy.
Trong hang động tối đen có hai luồng sáng vàng đang lóe lên từ xa xa, đó là thị vệ do thần sử phái tới tiếp đãi hắn.
- Được rồi, các ngươi đưa ta tới đây thôi.
- Nhưng mà đại nhân, phía trước có một đoạn…
Tôi tớ lo lắng nói.
- Không sao, đoạn đường cuối cùng này cần chính bản thân ta đi qua.
Banach chậm rãi nói.
Uy thế đã tích lũy nhiều năm khiến hai người không dám nhiều thêm một câu:
- Vâng, xin người chú ý an toàn, đại nhân.
Rời khỏi cửa động, hắn cẩn thận đi vào trung tâm hang động đá vôi, hang động ở tầng thấp nhất trong quần thể hang động đá vôi này hết sức kỳ lạ, tạo hình giống như một hòn đảo đơn độc, chung quanh là khe rãnh sâu không thấy đáy, một mỏm đá lồi ra ở giữa được nối liền với con dốc bằng một cầu đá hẹp. Khi đi qua trên cầu, chung quanh đều bị bóng tối bao phủ, ma thạch gần như chỉ có thể chiếu sáng được một vùng mấy trượng dưới chân, nếu không có ánh sáng vàng ở đối diện chỉ dẫn phương hướng, Banach thậm chí sẽ sinh ra ảo giác rằng mình đang đi trong địa ngục, mà tiếng nước rít gào dưới chân chính là tiếng u hồn và ác linh rít gào.
Chung quanh dần dần dâng lên đám sương, phạm vi chiếu sáng đã bị ngắn thêm một bước, đó là hơi nước quá mức tràn đầy hình thành nên. Hắn biết mình phải đặc biệt cẩn trọng, mặt cầu rất có thể kết rêu xanh, nếu bị rơi xuống cầu đá, cho dù thần sử đều khó có thể cứu mình được.
Đón không khí ướt át, Banach Lothar cuối cùng đã đến trung tâm đảo đá.
Còn chưa kịp thở dốc hai lần, thị vệ của thần sử đã xoay người ra sau:
- Đi theo ta, thần sử đại nhân đã chờ ngươi lâu rồi.
Không còn sức để oán giận, hắn hít sâu một hơi, đi theo sát bước chân của hai người.
Hòn đảo đơn độc giống như mỏm núi này có phạm vi chừng trăm bước, không hề lớn, chỗ bái kiến thần sử đại nhân nằm trong dãy núi. Trước khi bước lên thang đá quanh núi, Banach chú ý đến sau lưng hang động đá vôi còn có một hang động cực kỳ lớn, đối lập với con dốc lúc đến, thành một đường thẳng, còn gần hơn mỏm núi nhiều, lại lớn. Thêm với vách động có hình tròn tiêu chuẩn, bên cạnh chỗ ma thạch có thể soi sáng có vẻ vô cùng bóng loáng, giống như sức người mở ra.
Nếu hắn đoán không sai, thị vệ thần sử đã thông qua lối đi dưới nền đất này để tiến vào Dawn Kingdom.
Tiến vào trong mỏm đá, Banach đã mệt đến sắp đứng không yên.
Cũng may thần sử không thèm để ý đến tư thế khi gặp mặt, thị vệ chuyển đệm mềm đến, để cho hắn ngồi trong một phòng đá một thước vuông, sau đó buông rèm vải rất nặng xuống, ngăn cách tiếng nước ào ào ở bên ngoài.
- Chuẩn bị xong chưa?
Một người trong đó hỏi.
- Vâng, xin triệu hồi thần sử đại nhân đi.
Banach lau mồ hôi trên trán, cho dù thân thể mệt mỏi không chịu nổi, nhưng trong lòng lại tràn đầy chờ mong.
Vừa dứt lời, ma thạch phát sáng trong tay đột nhiên lóe lên, không chỉ có hắn, ma thạch chỗ hai thị vệ đang cầm cũng giống như thế.
Sau đó ba nguồn sáng theo thứ tự tắt đi, bóng tối đưa tay không thấy được năm ngón bao phủ phòng đá, bởi vì không phải là lần đầu tiên thấy được cảnh tượng như vậy, nên Banach không cảm thấy kinh ngạc nữa, ngược lại tràn đầy tán thưởng và kinh sợ lực lượng của thần sử. Rất nhanh, một quầng sáng màu tím từ dưới mặt đất dâng lên, biến bóng tối bốn phía thành một cảnh sắc khác.
Kia cũng sâu trong lòng đất, nhưng phía dưới lại chảy xuôi dung nham màu đỏ, vo số “Con sông lửa đỏ” trào ra từ trong lỗ thủng vách tường, hội tụ về chỗ thấp, tạo thành bức tranh phong cảnh giống như mạng nhện, mà bên trên ngọn lửa chiếu sáng là thân thể thần sử tròn vo treo trên vách đá, bướu thịt vĩ đại giống như thực vật có vô số xúc tua. Làn da gập ghềnh uốn lượn theo tiết tấu phồng lên, giống như đang hít thở không khí nóng rực.
Nó không có ánh mắt, cũng không có miệng, nhưng nó có thể nhìn thấy mình, cũng có thể nói chuyện trực tiếp với mình thông qua ý thức, vọng lại trong đầu.
Đây là diện mạo thật của thần sử.
Nó không cần biến ảo thành hình người, bởi vì bản thân nó đã có ý nghĩa không tầm thường.
Banach Lothar cung kính cúi đầu.