Mà mấy ly đồ uống tiếp theo đều khiến Roland mở rộng tầm mắt.
Có cái giống như cà phê, hơi đắng nhưng tản ra mùi thơm lạ lùng nồng đậm, có cái giống như nước dùng, tươi ngon còn ấm dạ dày; một loại đặc biệt nhất ngay cả hắn cũng không cách nào tìm được hương vị tương ứng trong trí nhớ, nếu phải nói, hắn chỉ có thể tạo ra một từ ngữ để đặt tên: rượu Rồng Lửa.
Không phải rượu dùng thanh long để làm, mà là lửa rồng trong ảo giác —— lúc tiến vào đầu tiên là cảm giác nóng rát đánh vào, giống như dung nham tràn vào khoang miệng, tiếp theo là miệng đầy mùi cháy, giống như đầu lưỡi đã bị nướng chín, cuối cùng mới là mùi thơm ngát của trái cây mọng nước, đồng thời lẫn lộn vị rượu hơi say.
Ngậm trong miệng càng lâu, hậu vị càng dài, nếu đặt vào trường hợp mùa đông, tuyệt đối là đồ uống làm cho người ta muốn ngừng mà không được.
- Bệ hạ, thật sự ngon như vậy sao?
Đại khái là nhìn thấy vẻ mặt say mê của Roland, Nightingale nhịn không được hiện thân, liếm môi hỏi.
- Các ngươi thử xem sẽ biết.
Roland đưa cái ly cho nàng.
Rất nhanh Nightingale đã phát ra tiếng hừ đầy mỹ mãn, hai mắt đều híp thành một đường thẳng.
- Ta đã thử qua.
Wendy lộ ra vẻ cảm động lây:
- Hương vị của nó quả thật làm cho người ta khó có thể chống đỡ.
Sau khi uống hết toàn bộ rượu Rồng Lửa, Roland vẫn chưa đủ đã nấc một cái:
- Loại đồ uống này còn không?
Evelyn lắc đầu:
- Ta không có cách làm lại kết quả lần trước... năng lực mới hoàn toàn không có quy luật có thể tuân theo.
- Không thể làm lại?
Roland hơi giật mình, đợi sau khi Wendy kể lại tỉ mỉ thử nghiệm đã làm một lần, hắn mới hiểu được rốt cuộc vì sao đối phương buồn rầu.
Loại năng lực này có thể biến nước sạch, rượu hoặc các chất lỏng khác biến thành đồ uống, nhưng cụ thể là kiểu đồ uống nào lại không cách nào khống chế, hoặc là nói, thành phẩm của mỗi một lần cũng không giống nhau.
Đối với tiêu hao ma lực nó phải rất lớn để chuyển hóa thành cồn, một ngày cơ bản chỉ đủ phát huy một lần, hơn nữa phân lượng chuyển hóa cũng có chút hữu hạn, sức chứa gần như tương đương với một thùng rượu —— Roland gặp qua kiểu thùng gỗ tròn đó trong quán rượu, đại khái một thùng có thể chứa khoảng một mét khối rượu.
Cho tới hôm nay, Evelyn tổng cộng mới sử dụng qua năng lực năm lần, được năm loại đồ uống với hương vị khác nhau.
Khi tưởng tượng đến không biết khi nào mới có thể uống lại rượu Rồng Lửa, hoặc là có thể vĩnh viễn không có cách nhớ lại, Roland càng cảm thấy lòng tràn đầy tiếc nuối.
Nguyên nhân Evelyn thất vọng đại khái cũng ở chỗ này.
Đối với phù thủy mà nói, thức tỉnh cao giai có thể được gọi là một lần tái sinh, thậm chí có cơ hội từ phù thủy phi chiến đấu nhảy lên thành phù thủy chiến đấu. Cho dù hắn nhiều lần nhấn mạnh năng lực của phù thủy đều có tiềm lực khai thác cực kỳ lớn, nhưng Evelyn đến từ đảo Trầm Thụy vẫn không có cách nào khác nhanh như vậy xoay chuyển tâm trạng.
Roland biết nàng luôn cảm thấy thuật ủ rượu của mình cực kì tệ hại, hiện tại không dễ gì mới tiến hóa, năng lực mới lại không thay đổi bản chất, nhưng mà là từ rượu biến thành càng nhiều đồ uống, ngay cả kết quả cũng không thể nào khống chế, cảm xúc liền rớt xuống.
Đối với điều này này hắn cũng không có phương pháp quá tốt, thay đổi quan niệm thông thường vốn có cần dựa vào thời gian đến mài dũa, đợi đến lúc hàng loạt phù thủy phụ trợ ở thành Neverwinter phát triển phong phú, tâm trạng của phù thủy tự nhiên sẽ thay đổi.
Nhưng nhắc tới loại năng lực vô dụng, hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng như vậy.
Thời đại đại hàng hải từng vì truy tìm hương liệu mà mở ra, cùng với con đường tơ lụa vì buôn bán đồ sứ và tơ lụa mà hưng thịnh, đều chứng minh nhu cầu cùng mong muốn của mọi người đối với hàng hóa xa xỉ, mà những đồ uống này càng là hàng hóa xa xỉ không thể tranh luận ——hương vị tuyệt mỹ, cảm thụ đặc biệt, cho thế giới nhạt nhẽo này tăng thêm một màu sắc tươi sáng kinh diễm, cho dù đặt ở thời đại nào mà nói, đều sẽ dẫn đến mọi người ưa chuộng.
Hơn nữa nó dường như không có giá thành!
Tỷ như rượu Rồng Lửa, nếu bán đến Fiordland và vương quốc khác, cho dù quy ra cùng trọng lượng với kim long cũng không ngạc nhiên.
Luôn luôn một vài thương gia quý tộc nhiều tiền mà không có chỗ tiêu sẽ vì nó trả tiền.
Về phần chiến tranh vì ham muốn hàng xa xỉ mang đến... Những người khác không bị Roland cướp đã cám ơn trời đất rồi, đến cướp thành Neverwinter không khác gì tự tìm đường chết.
Evelyn không hề nghi ngờ là một ngọn núi vàng di động.
Huống chi mua bán cũng không phải là con đường sử dụng duy nhất của đồ uống.
Kinh nghiệm của lịch sử nói cho hắn biết, thứ mà phần lớn quần chúng yêu thích, thường còn có thể dẫn đến tác dụng truyền bá văn hóa cùng lý tưởng.
Ngoài ra thời kỳ chiến tranh vượt mọi khó khăn gian khổ, nằm ở ngoài rìa của dãy núi Impassable nếu binh sĩ tác chiến có thể uống được một túi đồ uống từ thành Neverwinter vận chuyển ra tiền tuyến, tất nhiên có thể cổ vũ rất lớn sĩ khí quân đội.
Có thể tăng cường lực ngưng tụ, phương pháp củng cố lòng tin lĩnh dân đối kháng trận chiến Thần Ý, cho dù bao nhiêu hắn cũng không ngại nhiều.
- Sau này trừ chuyển hóa cồn... Không đúng, là rượu nồng độ cao ra, ta sẽ đặc biệt xây cho ngươi một kho cất giữ đồ uống.
Roland đánh nhịp nói:
- Ngươi có thể dùng toàn bộ ma lực còn lại dùng lên năng lực mới, ta tin mỗi người uống được nó đều sẽ vì nó mà say mê.
- Vâng, vâng... Bệ hạ.
Tuy rằng Evelyn đồng ý, vẻ mặt vẫn có chút nửa tin nửa ngờ.
Nàng cũng không ý thức được giá trị của mình.
Chỉ là Roland không nói ra suy nghĩ trong lòng, hắn biết chỉ cần làm tiếp, sớm hay muộn Evelyn có thể nhìn thấy sự thay đổi mà sức mạnh hỗn loạn của nàng mang đến.
- Về phần tên chúng nó, thì thống nhất tên là Kei Os Drinks đi.
Roland cười nói.
Sau khi tiệc chào mừng buổi tối kết thúc, học sĩ Dispersion Star đi vào thư phòng của quốc vương bệ hạ.
Hắn trước sau hầu hạ qua ba vị quốc vương Wimbledon, công thêm Roland Winbledon đã là vị thứ tư.
Mà đối phương cũng là một vị quân chủ khiến hắn khó hiểu nhất.
Những lời đồn vứt bỏ vương đô hoang đường mà tùy tiện này không nói, vị thống trị trẻ tuổi này có thể cho hắn một loại cảm giác không đoán ra được —— không phải tâm cao khí ngạo, cũng không phải ra vẻ thâm trầm, mà giống như... cách nghĩ của đối phương đã vượt qua phạm trù người bình thường, khiến hắn không biết theo ai.
Bức thư hồi âm đó chính là chứng minh tốt nhất.
Dispersion Star chưa bao giờ gặp qua một vị quốc vương có thể thờ ơ với tin tức ngôi sao tận thế như thế. Trên bức thư một nửa là hỏi thăm, một nửa là mời Hiệp Hội Chiêm Tinh di chuyển đến Tây cảnh, cũng tuyên bố nơi này có kính thiên văn càng tốt, hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu xem sao. Cuối cùng của bức thư cuối cùng mới không nhanh không chậm nhắc tới thành Neverwinter còn phát hiện manh mối mới có liên quan Hồng Nguyệt, cần cùng các chiêm tinh gia cùng nhau nghiên cứu.
Không kinh ngạc, cũng không có sợ hãi, đọc xong toàn bộ phong thư giống như thuận miệng trả lời một tiếng “Ồ, ta biết rồi”.
Nói trở lại, ngay cả lần đầu tiên Roland Winbledon xuất hiện ở đài quan sát thiên văn, lúc biết được sự tồn tại của ngôi sao tận thế, cũng không có biểu hiện quá mức ngoài ý muốn.
Cho dù quốc vương có được sự trấn định bình tĩnh như thế là phúc của con dân, nhưng sự theo đuổi cả đời của hắn cuối cùng vẫn thực hiện, lại không cảm thấy được sự coi trọng quá mức vẫn có chút không dễ chịu lắm.
Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, bệ hạ đang viết gì đó, bên cạnh bàn còn bày đầy công văn thật dày, Dispersion Star đã rất lâu không thấy qua cảnh tượng như vậy.
- Bệ hạ tôn kính, chào buổi tối.
Hắn vui mừng nhẹ nhõm khom mình hành lễ nói:
- Hiệp Hội Chiêm Tinh thăm hỏi ngươi.
- A... Ngươi đến rồi.
Roland buông bút, làm thủ thế mời với hắn:
- Ngồi đi, đúng lúc ta có rất nhiều chuyện muốn nói chuyện với ngươi.