Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 670

Chương 670
Chương 670

Lợi dụng cơ hội tranh luận trong triều vào ngày hôm sau, Yorko thỉnh cầu đứng đầu Dawn Kingdom được tham dự.

Đại khái vì mới vừa ký kết hiệp ước hòa bình, thỉnh cầu nhanh chóng được thông qua, hai kỵ sĩ mặc áo giáp tinh xảo nghênh đón hắn vào trong cung điện hoàng cung.

Hai ba tháng trước hắn đã nhiều lần cầu kiến bệ hạ rồi, nhưng cuối cùng đều như đá chìm xuống đáy biển, không hề có tin tức gì. Hiện giờ hắn thế mà lại hy vọng Alpein bệ hạ có thể giống như trước kia, không hề quan tâm đến thỉnh cầu của hắn thì tốt.

Đáng tiếc hiện thực luôn không bao giờ đúng theo ý người ta.

Khi đi vào đại điện, tranh luận trong triều hiển nhiên đã chuẩn bị kết thúc.

Quân vương trẻ tuổi đang dựa nghiêng trên bảo tọa trò chuyện vui vẻ với các đại thần của hắn, nhìn thấy Yorko khom gối hành lễ, Alpein mới ngồi thẳng người lên nói:

- Không cần đa lễ, nghe nói ngươi mang theo công hàm của Roland Wimbledon?

- Đúng vậy, bệ hạ tôn kính.

Yorko cứng rắn nói:

- Hắn tỏ vẻ chúc mừng ngươi lên ngôi, cũng hy vọng tình hữu nghị giữa hai nước có thể kéo dài lâu dài.

- Đây là một cách nói mới mẻ.

Alpein Moore cười cười:

- Như vậy hắn có chuẩn bị lễ vật gì không?

- Ờ, này là… đương nhiên.

Đại sứ cái khó ló cái khôn nói:

- Đoàn xe vận chuyển lễ vật còn đang trên đường, còn công hàm này là dùng khoái mã chuyển tới.

- Nhớ khi Wimbledon Đệ Tam lên ngồi, phụ thân ta đã từng phái một đội ngũ gồm hai trăm người đi sứ Greyfort, xe ngựa chuyên chở lễ vật có đến mười một chiếc, vàng bạc, rượu ngon, tơ lụa, mỹ nhân đều có không ít. Không biết một lần này Roland sẽ đáp lễ như thế nào, ta thật chờ mong.

Trong quần thần phát ra một loạt tiếng cười phụ họa.

Còn có chuyện như vậy sao? Yorko không khỏi cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, vì sao trong công hàm lại không hề đề cập gì đến chuyện lễ vật chúc mừng vậy? Bản thân không biết chuyện trả lễ còn có thể tha thứ được, nhưng không đến mức cả bản thân bệ hạ Roland đều không biết chứ.

- Hắn còn nói chuyện gì khác không?

Alpein hỏi.

Trong một nháy mắt này, Yorko thậm chí định trực tiếp cáo lui, nhưng mà nghĩ tới chọc giận đứng đầu Dawn Kingdom nhiều nhất bị quý tộc vương đô chặn ngoài cửa mà thôi, nhưng nếu như để cho bệ hạ Roland thất vọng, cái chức đại sứ này chỉ sợ sẽ đổi sang cho người khác làm, nên hắn cố gắng nhẫn nhịn.

- Bệ hạ… ừm… còn hy vọng ngươi dừng việc hãm hại các phù thủy lại, cho các nàng đối xử như của dân tự do.

Yorko cắn răng nói:

- Nếu như không nghe lời, Greyfort sẽ không coi như không thấy chuyện này, Giáo hội chính là ví dụ tốt nhất.

Sau khi nói xong lời này, trong điện đường lập tức yên tĩnh lịa.

Đại sứ cảm thấy trên trán mình đổ đầy mồ hôi.

- Roland Wimbledon thật sự nói như vậy hả?

Qua một lúc lâu, Alpein Moore mới mở miệng nói:

- Đưa công hàm đây cho ta xem.

Lập tức có một kỵ sĩ đi đến bên cạnh Yorko, giật lấy cuộn giấy da dê trong tay hắn.

Cho dù không dám đối diện với ánh mắt của đứng đầu Dawn Kingdom, nhưng hắn đều có thể nghe ra được giọng điệu của đối phương đã lạnh đi vài phần rồi.

Vừa nghĩ tới hơn một nửa nội dung trong công hàm đều là khiển trách và cảnh cáo, Yorko đã muốn khóc ngay tại chỗ luôn.

Quả nhiên, sau khi Alpein xem xong đã ném nó thẳng xuống đất;

- Đây là thái độ đối xử với đồng minh của Greyfort sao? Phù thủy là người vô tội, cho nên ta phải buông tha cho các nàng? Chỉ nói bậy!

Quốc vương trẻ tuổi dường như không khống chế được tâm tình của mình, từ trên vương tọa đứng lên, đùng đùng sát khí nói:

- Nhìn xem đám phù thủy đáng chết này đã làm gì với nhà Moore, xâm nhập vào hoàng cung, giết hại thị vệ, còn dùng tính mạng của phụ thân để uy hiếp ta nghe lệnh Giáo hội! Nếu không thì các nàng sẽ trút thuốc độc cho phụ thân ta, bây giờ đáng ra hắn vẫn êm đẹp ngồi ở đây!

Nhưng hắn đã chết rồi, cho nên ngươi mới có thể lên được vương vị không phải sao? Nhưng mà Yorko chỉ dám nói như vậy ở trong lòng thôi.

- Bệ hạ bớt giận, theo như ta được biết… phù thủy và người vô tội khác được Giáo hội bồi dưỡng đều không thể vơ đũa cả nắm được, giống như giữa người bình thường đều có khác biệt.

- Câm miệng!

Alpein khiển trách:

- Ngươi vốn không biết những kẻ nắm giữ lực lượng ma quỷ này đáng sợ đến cỡ nào, kể cả thần thạch đều không thể hạn chế triệt để các nàng được! Nói cho ta biết, một quần thể không bị quy tắc trói buộc thì sao có thể nghe lời chúng ta được? Dawn Kingdom không có phù thủy thì càng yên ổn, ta đây phải có trách nhiệm với con dân của mình!

Đã không thể nói lý lẽ được rồi, Yorko nhìn thấy đối phương đã đỏ mặt lên thì ý thức được rằng phụ thân của hắn đã thành bóng ma trong lòng hắn rồi, gia hỏa này rõ ràng có tuổi tác gần bằng Roland, lại không khác biệt gì lắm với lão bằng hữu khi ở vương đô, có lẽ còn tệ hơn.

Thử nhìn bệ hạ Roland xem, rời vương đô mới được chừng một năm đã lột xác thành thượng vị giả chân chính rồi, nhưng tên này vẫn còn chưa thoát khỏi được che chở của phụ thân.

- Ta sẽ viết phong thư cho quốc vương Greyfort, nói cho hắn biết đừng bị kẻ trụy lạc này mê hoặc, vì nanh vuốt của ma quỷ uy hiếp Dawn Kingdom? Quả thật vớ vẩn!

Alpein tức giận đáp lại:

- Có lẽ Greyfort rất cường đại, nhưng hắn đừng có quên, là ai đưa cho hắn lực lượng! Không có quý tộc của các nơi ủng hộ, Roland có thể điều quân đội vào Dawn Kingdom sao? Nếu hắn bởi vì lý do này mà xâm phạm lãnh địa của vương thất, sau này tất nhiên sẽ lấy cách làm tương tự vậy mà đối đãi với những phong thần của hắn. Không chỉ thần dân của ta sẽ chống cự đến cùng, quý tộc Greyfort cũng sẽ không chống lại Giáo hội, vẫn trước sau như một ủng hộ hắn!

Ừm… hình như lão bằng hữu đã làm như vậy rồi, Yorko nghĩ, tuy rằng hắn không biết rõ bệ hạ đánh bại Giáo hội như thế nào, nhưng hắn nhớ được mang máng, khi bệ hạ đánh vào vương đô đã không hề dựa vào lực lượng của quý tộc, khi đó toàn bộ Greyfort không có được mấy người coi trọng tứ vương tử Wimbledon đâu. Thêm với trong xét xử sau đó, đại quý tộc gần như bị một lưới bắt hết, bằng không thì hắn đã không có cách nào vớt được cái chức đại sứ này.

Cuối cùng giống như theo lời Hill đã nói, Alpein Moore giận không kiềm chế được đã đuổi hắn ra khỏi hoàng cung.

Nhưng khiến Yorko cảm thấy hơi vui mừng chính là những đại thần khác, mặc dù bọn họ có vẻ mặt kinh ngạc nhưng không có một ai hùa theo quốc vương cả, phản ứng của bọn họ còn tốt hơn dự tính của hắn không ít.

Đương nhiên, chờ sau khi bọn họ nhìn thấy công hàm bị ném trên mặt đất, cười nhạo sau lưng khẳng định không tránh khỏi được.

Hắn vừa về đến trụ sở, Otto Rakusai đã đi tới.

- Bệ hạ Roland thật sự nhìn nhận chuyện này như vậy sao?

- Chẳng lẽ ta còn lừa ngươi hay sao?

Yorko uể oải ngã xuống ghế dài nói:

- Thế nào, ngươi đến cười nhạo ta sao?

- Không… ta chỉ cảm thấy chính sách mới của Alpein quả thật hơi kích động, hắn đúng là muốn con dân của Dawn Kingdom đều có thể có cuộc sống yên ổn, nhưng phương pháp lùng bắt này ngược lại sẽ khiến mọi người thấp thỏm lo âu.

- Ngươi nên nói chuyện này cho hắn mới đúng.

- Hắn không chịu nghe cơ…

Otto cười khổ:

- Nói đến chuyện phù thủy thì hắn giống như thay đổi thành người khác vậy. Nhưng mà chuyện này không thể trách hắn được, nếu ngươi đã tận mắt nhìn thấy biến cố đã phát sinh trong cung đình…

Nói đến đây hắn cắn môi:

- Không, không có gì. Bệ hạ Moore ra đi vốn là đả kích quá lớn đối với Alpein, nếu chiếu theo tuổi tác, phải qua tầm năm, sáu năm nữa thì hắn mới có thể kế vị. Nghe nói Wimbledon Đệ Tam cũng bị phù thủy của Giáo hội giết hại à? Về điểm này, nếu như hắn có thể chững chạc giống như bệ hạ Roland thì tốt rồi.

Yorko kinh ngạc nhìn Otto, sao hắn lại có cảm giác đối phương dường như không phải là trưởng tử của tam đại thế gia Dawn Kingdom mà là quý tộc Greyfort nhỉ? Bệ hạ Rolan thật sự có uy vọng như vậy sao, có thể khiến quý tộc nước láng giềng đều đứng về phía hắn như vậy?

- Tóm lại ta sẽ tìm cơ hội tâm sự với Alpein, hiện giờ hắn còn không hề nghe lọt lời Bá tước Quinn nữa.

Uống trà xong, Otto đứng dậy đang chuẩn bị rời đi, Số bảy mươi sáu đột nhiên chạy vào phòng.

- Đại nhân… phù thủy ngươi đấu giá được đã trở lại!

Bình Luận (0)
Comment