Nhân viên phục vụ đem bữa tối lên.
Chưa kịp mở nắp ra mà Annie đã ngửi thấy một mùi thơm nức mũi rồi. Trong đĩa có bày một chồng bánh mì dày đã được nướng vàng, nó được nhào lặn và lên men từ bột mì thượng hạng. Ngoài ra còn có một gói bơ nhỏ và một nồi súp thịt đủ cho năm người ăn.
Nhân viên phục vụ nói ngắn gọn:
- Bát đĩa với thìa đều để trong tủ gỗ ở phòng bếp, ngày mai bữa sáng cũng sẽ được đem tới nên không cần phải để lại thức ăn qua đêm. Trước khi được phát thẻ cư dân chính thức xin đừng tùy tiện ra khỏi tòa nhà ngoại giao. Ngoài ra tầng hầm cấm người ngoài ra vào, nếu muốn luyện công có thể lên sân thượng luyện tập. Ở tầng một là phòng phục vụ, nhân viên phục vụ đều ngủ ở đó, nếu có việc gì thì có thể đến tìm bất cứ lúc nào. Ở đây mọi dịch vụ phục vụ đều đều miễn phí.
Năm người nghe xong ai nấy đều sững sờ, mãi cho đến khi người phục vụ quay người rời đi mà họ còn chưa định thần lại,
Amy than thở:
- Đây là cách đại quý tộc tiếp đãi khách à? Quả thật là như đang diễn kịch luôn vậy! Có điều là lời thoại có chút gì đó không đúng cho lắm.
Broken Sword và Hero tò mò hỏi:
- Như nào?
- Kiểu như là Kính thưa ngài, ta rất vinh hạnh khi được phục vụ ngài ý, bình thường mấy người phục vụ đều nói như vậy.
Số bảy mươi sáu cười nói:
- Chúng ta đâu có phải là quý tộc gì đâu nên hắn nói như vậy là đúng rồi mà. Cho dù thế nào nữa thì cũng nên ăn trước đi, ta đang đói gần chết rồi.
Mọi người đều nuốt nước miếng một cái rồi nói:
- Đúng vậy, mau ăn đi.
Có gì đó không ổn cho lắm, đây không phải là mật ngọt mà Quốc vương Greyfort bày ra sao? Bỗng nhiên Annie cảm thấy lo lắng, trông hắn như đang muốn lôi kéo bọn họ về phe mình vậy, nhưng mà đến cả người đứng đầu Liên minh Phù Thủy cũng không hỏi đến năng lực của họ mà. Những hành động trước sau mâu thuẫn này khiến nàng không thể đoán được ý đồ của đối phương. Nếu như chỉ có mình thì vẫn ổn nhưng bây giờ quanh nàng có đến bốn người đồng đội kia, nàng buộc phải thật cẩn trọng không thể phạm sai lầm như trước kia được.
Cách an toàn nhất đó chính là rời khỏi Tây cảnh. Hôm nay Giáo hội đã bị tiêu diệt, kẻ địch lớn nhất cũng đã không còn nữa. Chỉ cần tìm thấy một thôn trang hoặc thị trần nào đó gần thủ phủ, họ có thể giấu danh tính sống ẩn dật ở đó như lúc còn ở Dawn.
Nhưng tiếc rằng điều này khó có thể thực hiện được.
Nhìn số bảy mươi sáu loạng choạng chạy đến bên bàn ăn nàng không khỏi thở dài. Bởi vì Liên minh Phù Thủy có năng lực chữa lành cho người tàn phế nên nàng mới quyết định đến đây. Giờ đây nghĩ đến viễn cảnh bọn họ có thể làm cho đôi chân của Hero lành lại, nàng không thể tùy ý đưa bọn họ rời khỏi đây được.
Thôi vậy, cứ ăn lo bụng đi đã rồi tính tiếp.
Annie lấy một miếng bánh mì đã được chét bơ rồi bỏ vào miệng, cái vị ngọt ngào mềm mại của bơ quyện với bánh mì giòn vừa cắn vào mà như tan ngay trong miệng, không cần nhai cũng có thể dễ dàng nuốt trôi xuống cuống họng.
Chết tiệt, cái vị ngọt ngào này..... quá đỗi khiến người ta say mê.
Mặc dù nàng không muốn ăn tiếp nhưng đôi tay lại như tự động lấy thêm một miếng nữa.
Trong phút chốc trong phòng chỉ toàn là tiếng đang nhai mà thôi.
Mãi cho đến khi trong hộp chỉ còn vài mảnh vụn bánh mọi người mới dừng lại thở dài một cái.
Vẻ mặt Broken Sword tràn đầy tiếc nuối, nàng vừa mút ngón tay vừa nói:
- Sau này chúng ta còn có thể ăn một món ăn ngon như vậy nữa không đây?
- Có lẽ.... chẳng còn cơ hội nữa đâu.
Amy bê nồi súp lên, múc món súp thịt thơm phức vào năm cái bát, vài cọng hành lá cùng những váng dầu nổi lềnh bềnh trên mặt bát súp vàng rực trông vô cùng hấp dẫn, nàng nói:
- Chắc cái món bánh mì này là đồ ăn của những quý tộc thượng lưu, món bánh mà cha mẹ ta hay ăn thường bánh mì thô mà thôi.
- Có bánh mì thô mà ăn là còn tốt đó, đừng có quên khi chúng ta mới đến Dawn muốn được ăn lo cũng không được luôn.
Hero thở dài một hơi bày tỏ sự hài lòng trước những gì đang có.
- Đại nhân Wendy nói rằng gia nhập Hội Liên minh Phù Thủy sẽ có được một cuộc sống tốt hơn.... không biết có bao gồm có nhiều đồ ăn không nhỉ?
- Trước khi ngài ấy đi đã nói rằng mai sẽ đưa chúng ta tham quan thành Neverwinter và Liên minh Phù Thủy, lúc đó thử hỏi ngài ấy xem.
- Hy vọng có đủ đồ ăn là được rồi.
Nghe thấy đồng bọn thảo luận sôi nổi về những đãi ngộ mà Liên minh Phù Thủy dành cho họ, trong lòng Annie có dự cảm rằng có lẽ họ sẽ ở lại trong thành này một thời gian dài.
......
Sau khi tắm rửa xong, mọi người đều trèo lên giường ngủ. Cái tòa này có một phòng khách và bốn phòng ngủ, năm người bàn bạc thương lượng rồi nhanh chóng chọn lấy phòng riêng của mình. Annie là phù thủy mạnh nhất đương nhiên sẽ chọn ngủ cùng Hero - người đang gặp nhiều bất tiện do mất đi đôi chân này.
Giường đệm vô cùng mềm mại, do ngày nào cũng có người dọn dẹp nên chẳng có một chút mùi nấm mốc nào cả. Trong lò sưởi chỉ còn lại vài đốm lửa nhỏ đang cháy, ánh lửa hắt hiu phản chiếu trên bức tường đá trắng toát, bóng đen từ từ đung đưa len lỏi khắp căn phòng như đang khiêu vũ cùng với tiếng gió lạnh đang gào rít bên ngoài khung cửa sổ.
Nàng bế Hero vào trong giường rồi thổi tắt ngọn nến đang cháy.
Đôi bàn tay nóng vừa chạm xuống giường khiến nó ấm lên nhanh chóng, Hero ôm chặt lấy nàng, nói nhỏ:
- Chúng ta rời khỏi Wolfheart cũng đã được một năm rồi nhỉ?
Annie gật đầu nói:
- Ừm... Nếu như tính từ ngày đến vùng biên giới thành Dawn thì đã gần một năm hai tháng rồi.
- Thế chúng ta đã rời khỏi quê nhà được bao lâu rồi?
Câu hỏi này của Hero khiến cho nàng rơi vào trầm mặc. Nói thật Annie đã không còn nhớ rõ chính xác thời gian nàng rời khỏi quê nhà nữa rồi, nàng chỉ nhớ nơi đó là một thôn trang xa xôi hẻo lánh phía tây bắc của Wolfheart. Từ khi danh tính phù thủy bị bại lộ, nàng bỏ chạy về phía đông, cứ như thế mà đã chạy qua cả nửa cái Wolfheart này rồi. Mãi cho đến khi bị Hội Răng Máu bán đứng, nàng mới dừng chân tại ngoại ô Vương đô.
Broken Sword và Hero cũng như vậy.
Họ đều bị phải rời bỏ quê hương vì những lý do khác nhau, trên đường đi gặp muôn vàn khó khăn hoạn loạn cho đến khi gặp được Annie tại Wolfheart rồi cũng nhau chạy trốn.
Hero thì thầm nói:
- Ta đã rời quê hương được năm năm rồi. Trong năm năm này ta phải chạy khắp nơi để trốn khỏi sự truy bắt của Giáo hội, ta gần như không dám nghỉ chân dù chỉ một phút. Lúc ở Vương đô ta nghĩ rằng có lẽ sẽ không cần phải chạy trốn nữa nhưng lại không ngờ rằng cho dù đã mất đi cả đôi chân rồi mà vẫn không thoát nổi sự truy đuổi của chúng.
Annie nghe xong câu chuyện không kìm được lòng mà ôm chặt lấy Hero.
- Đại nhân Wendy đã nói...đây là quê hương của phù thủy...chúng ta thật sự có thể sống tiếp những quãng đời còn lại ở nơi đây sao?
Hero tiếp tục nói, giọng của nàng như tiếng gió ầm ầm bên ngoài khung cửa sổ kia vừa đang hỏi Annie vừa tự hỏi chính mình:
- Ta không muốn tiếp tục lang thang khắp nơi nữa đâu.
Trong phút chốc Annie cảm thấy chua xót:
- Yên tâm, chúng ta sẽ có một căn phòng riêng của mình, nàng cũng có thể có một đôi chân mới muốn đi đâu cũng được. Chúng ta không phải đang đi lánh nạn mà là đi du lịch.
- Thật không?
Hero dừng lại một lúc lâu rồi nói tiếp:
- Nếu như ngay từ đầu ta được sinh ra ở Greyfort này thì tốt biết mấy…
Giọng nàng cứ nhỏ dần đến mức không còn nghe thấy được nữa.
Annie định nói gì đó nhưng lại nghe thấy tiếng hít thở đều đặn của Hero vang bên tai.
Cô gái xinh đẹp trong lòng mình đã ngủ say tự bao giờ rồi.