Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 696

Chương 696
Chương 696

Đại khái không muốn bị người khác nhận ra, nàng mặc một chiếc áo ngắn kẻ caro và một cái quần Jeans, trên mặt còn đeo kính đen và đầu đội mũ lưỡi trai, thoạt nhìn vô cùng khiêm nhường. Nhưng ấn tượng về vị tam tỷ này được khắc sâu quá mức trong ký ức của tứ vương tử, cho nên kể cả có bịt kín mặt đi chăng nữa thì vừa nghe giọng nói vẫn có thể nhận ra được.

Roland nhìn tờ giấy được dán trên tay ghế tựa, xác nhận mình không ngồi sai chỗ rồi hỏi ngược lại:

- Sao lại không thể là ta chứ?

- Hừ.

Nàng hiển nhiên đã nhìn thấy cái tên trên tờ giấy, đành phải phát ra một tiếng hừ bất mãn.

- Lại nói, ngươi thế mà có con?

Đây quả thật không thể tưởng tượng nổi, chẳng lẽ sau khi Garcia đi cảng Greenwater chẳng những sinh một con, còn trong trận chiến Everwinter bị Angela cùng nuốt mất sao?

- Em họ.

Nàng lạnh lùng phun ra hai chữ.

Được rồi, chắc nàng cũng là một người đại diện.

Không biết vì sao trong lòng Roland cảm thấy hơi kỳ quái, thái độ của Garcia đối với hắn đã khác lần đầu gặp, tuy rằng không kiên nhẫn vẫn không cần nói cũng biết, nhưng đã không còn khinh miệt và chán ghét như lúc đầu nữa.

Khi mọi người đến tụ tập đông đủ, cuộc họp phụ huynh cuối cùng đã bắt đầu, sau khi lão sư trên sân khấu nói xong kế hoạch của học kỳ mới thì đến lượt học sinh phát biểu ý kiến. Lúc Angela đứng lên, các tiểu bằng hữu đều nhìn chằm chằm vào nàng – không thể không nói, dung mạo của phù thủy trong thế giới trong mơ thật gian dối, đặc biệt là một mái tóc bạc tự nhiên cùng với đôi tròng mắt đỏ như thủy tinh này càng nâng vẻ xinh đẹp này lên tới mức độc nhất vô nhị.

Bởi vì khi học sinh lên tiếng thì người nhà cũng phải đứng dậy theo, Roland không thể không hưởng thụ một phen “Bị nhìn chăm chú vào”, Angela tự nhiên là con nhà người ta, còn hắn ngược lại là đại nhân không nên thân… Từ trong nghi hoặc và nụ cười của các phụ huynh khác thì có thể cảm nhận được một điểm này – những người khác đều cố gắng ăn mặc vô cùng trang trọng, còn kiểu cách ăn mặc bình thường áo cộc tay hoạt hình kết hợp với quần ống lửng như hắn thật sự không hề phù hợp với mọi người.

Sau khi trở về chỗ ngồi, Roland cảm thấy Garcia giống như đang liếc trộm mình, điều này khiến tâm tình của hắn càng thêm đè nén – đối phương đeo kính đen, nhìn lén không hề kiêng kỵ gì, nếu hắn trừng mắt lại phát hiện đối phương thật ra không nhìn sang bên này thì thành ra hơi xấu hổ.

Kết quả không được bao lâu, hắn cảm thấy khuỷu tay bị đối phương huých nhẹ một cái, một tờ giấy đưa tới.

Roland nhíu mày, mở tờ giấy ra, chữ viết trên đó sắc sảo cứng rắn, cho dù không hiểu thư pháp đều có thể cảm nhận được lực lượng ẩn chứa trong bút pháp, nhưng nội dung lại khiến cho hắn nhảy dựng lên.

- Ngươi chính là võ sĩ thần bí thời gian trước đã chạy như điên trên đường đúng không?

Má ơi, sao nàng biết được vậy!

Roland không tự chủ được nhìn sang Garcia, lại phát hiện đối phương còn đang không ngừng viết gì đó.

Rất nhanh tờ giấy thứ hai đã chuyển sang tay hắn.

- Đừng chối cãi, võ sĩ ghi nhớ phán đoán thân hình và hành động vô cùng sâu sắc, lúc ban đầu khi mới nhìn tin tức ta đã cảm thấy quen mắt khác thường, hiện giờ cuối cùng đã xác nhận. Ngươi rốt cuộc mới thức tỉnh lực lượng tự nhiên không lâu hay từ mới đầu đã che giấu tung tích rồi vậy? Thành thật trả lời ta!

Ghi nhớ thân hình? Có khoa trương đến mức như thế không vậy, cho dù đặt video clip được lan truyền này ở ngay trước mặt hắn, hắn cũng không chắc chắn có thể nhận ra được mình đâu? Nhưng mà nói đi nói lại, Garcia không nên đến mức tìm được một người có diện mạo bên ngoài tương tự thì hỏi một lần, có thể liên hệ hắn và võ sĩ là một, từ trên ý nghĩa đã chứng minh rằng năng lực quan sát của nàng thật sự vượt xa người bình thường.

Chẳng lẽ đây là lý do vì sao thái độ của nàng có thay đổi à?

Roland do dự, vừa giơ tay lên, một cây bút đã được đặt vào trong tay hắn.

Hắn vốn định thề thốt phủ nhận, chê trách ăn nói vớ vẩn, nhưng khi ngòi bút chạm vào mặt giấy, một ý niệm đột nhiên dũng mãnh tràn vào trong đầu hắn.

Nói thật ra, hứng thú của hắn đối với võ thuật chỉ dừng lại ở trên mức độ người ăn dưa xem náo nhiệt thôi, không hề có chút ý tưởng nào về việc để mình lên trên võ đài. Ở trong thế giới trong mơ này tốt xấu gì hắn cũng có thể được coi là một nửa sáng thế thần đi, chiến thắng là tự nhiên, bị thua càng thêm mất mặt – thêm với trước mắt còn chưa trải qua huấn luyện chuyên môn, chỉ với trình độ chiếu ra trên ti vi, hắn mà đi lên chắc chắn bị thua.

So với việc thu thập tư liệu sách vở và thăm dò mảnh nhỏ ký ức, mức ưu tiên cho nghiên cứu lực lượng tự nhiên không được cao lắm, nhưng mà hắn phát hiện vô tình này có lẽ sẽ là một cửa đột phá không tệ – nếu có thể mượn cơ hội này có liên hệ với Garcia, kiếm cớ đi vào trong nhà nàng ngồi chút, vậy tự nhiên không thể tốt hơn rồi.

Nghĩ đến đây, Roland nguệch ngoạc viết câu trả lời lên mặt sau tờ giấy.

- Lực lượng tự nhiên là cái gì? Ta không hiểu ý của ngươi.

- Đây là chuyện mà tiểu con đều biết, ngươi đang giả ngốc cái gì thế?

Sau khi tờ giấy được ném lại, nàng còn gỡ kính râm xuống, dùng khóe mắt lườm Roland.

- Hóa ra khí lực đột nhiên biến lớn thì thức tỉnh lực lượng tự nhiên?

- Lực lượng tự nhiên không chỉ có một cách sử dụng như vậy, chẳng lẽ ngươi chưa từng để ý đến tuyên truyền của Hiệp hội Võ Đạo gia sao?

- Ta không có hứng thú với đánh lộn, cũng không muốn quan tâm đến những chuyện ngươi nói.

- Trừ bỏ tham gia trận đấu, võ sĩ còn có ý nghĩa giữ gìn trật tự thành thị và bảo đảm xã hội an toàn.

- Là cái gì?

- Nói ra tương đối phức tạp, chúng ta tìm một chỗ nói chuyện đi.

- Được.

Roland thầm cho mình cái vỗ tay vì trí thông minh, sự việc dường như đang phát triển theo phương hướng mà mình hy vọng.

- Thật à… nhưng buổi chiều ta còn phải đi tới công ty một chuyến, buổi tối đến nhà chơi được không?

Nếu như bây giờ đồng ý ngay, như vậy địa điểm hẹn nói chuyện rất có thể là quán cà phê hoặc nhà hàng linh tinh nào đó gần đây, nhưng trước dùng lý do từ chối, đợi đến buổi tối lại hẹn thời gian, đối phương sẽ không tiện từ chối đi – dù sao 0825 và 0827 rất gần nhau, lúc này cơm chiều đã ăn, bữa khuya lại hơi sớm, trong nhà sẽ thành chỗ thích hợp nhất.

Quả nhiên Garcia do dự một lúc cuối cùng vẫn gật đầu.

Học sinh và phụ huynh từng người lên sân khấu phát biểu, khi đến lượt biểu đệ của nàng đi lên, trong đám người lại xôn xao bàn luận.

Nhưng mà trọng điểm chú ý lần này lại từ thành tích và vẻ ngoài đổi thành địa vị bối cảnh.

- Hắn chính là tiểu công tử của tập đoàn Clover?

- Hình như tới đây không phải là phụ mẫu của hắn.

- Đã là doanh nhân tiếng tăm lừng lẫy, sao có thể có thời gian rảnh đến tham gia họp phụ huynh được.

- Vị tiểu thư này cũng là người nhà Clover?

- Chắc là vậy đi, nhìn cách ăn mặc của nàng đã biết không muốn bị người chú ý đến.

- Nếu như có thể bắt chuyện được thì tốt quá.

- Tỉnh lại đi, người ta có thân phận gì chứ, có thể để ý đến ngươi sao?

Tập đoàn Clover là cái quái quỷ gì vậy? Roland trợn trừng mắt, mới nghe thì giống như là một công ty lớn, nhưng mà một khi đã như vậy, vì sao người thân của lão tổng tập đoàn lại có thể ở trong nhà chung cư hình ống cũ nát không chịu nổi chứ?

Thêm với biểu cảm của Garcia hơi kỳ quái, cho dù ánh mắt được giấu đi dưới kính râm, nhưng nắm tay khẽ siết chặt và khóe miệng hơi trầm xuống cả nàng đã tỏ rõ thái độ của nàng rồi.

Roland mơ hồ cảm thấy ở đây có lẽ có không ít chuyện xưa, nhưng mà hắn không đặt chuyện này vào trong lòng – đợi đến buổi tối thì hắn sẽ có cơ hội kiểm nghiệm suy đoán của mình có chính xác hay không.

Bình Luận (0)
Comment