Thoát ra khỏi cảnh trong mộng đã là buổi sáng ngày hôm sau.
Roland hưng phấn vung vẩy quả đấm ở trên giường, suy đoán của mình là đúng rồi! Không chỉ phòng của hắn… Mỗi một hộ gia đình trong tòa nhà linh hồn đều có được một cánh cửa thông đến mảnh nhỏ ký ức, mà vị trí cánh cửa nối đến, tám chín phần mười là nơi đám người thua trận gửi gắm hy vọng lớn nhất.
Nếu hắn không đoán sai, ký ức cuối cùng của tam vương nữ lưu lại ở cảng Greenwater, là tâm huyết cả đời và là điểm khởi đầu trên con đường tranh giành vương vị của nàng.
Bởi vì Garcia có thể cúp điện thoại bất cứ lúc nào, cho nên Roland không tiến hành bước vào thế giới trong cánh cửa để xem xét, dù sao hắn đang rơi vào vị trí hơi xấu hổ, bị một võ sĩ coi thành trộm quần áo không phải là chuyện thoải mái gì. Trước khi rời khỏi 0827, hắn còn thông qua oán giận cửa sắt vô dụng trong phòng mình để nói bóng gió với Garcia tin tức có liên quan đến cánh cửa ký ức, nhưng phản ứng của đối phương vô cùng lạnh nhạt, có thể gọi là không hề có hứng thú.
Như vậy có ý rằng hoặc nàng đang nói dối hoặc cho dù nàng nàng đã chỉnh sửa cả phòng chứa đồ một lần rồi nhưng vẫn không hề chú ý đến cánh cửa sắt kỳ quái kia.
Nếu như là tình huống thứ hai, như vậy đáng để nghiền ngẫm đấy.
Nói không chừng hộ gia đình trong tòa nhà linh hồn vốn không cách nào tiếp xúc được đến đoạn ký ức phủ đầy bụi này, mà mình lại là ngoại lệ, mới có thể nhìn thấy đồng thời mở ra cánh cửa ký ức.
Muốn kiểm tra lại cũng rất đơn giản, lần sau dùng quét dọn làm cái cớ kêu Angela đi dạo một vòng trong phòng chứa đồ thì có thể biết được đáp án của vấn đề.
Tóm lại, đây tuyệt đối là một phát hiện khiến người ta phấn chấn.
Hắn tự nhiên không cần tìm tòi nghiên cứu triệt để từng hộ gia đình, ma quỷ bị Angela cắn nuốt mới là trọng điểm, hiện giờ bọn chúng đã trở thành cư dân của tòa nhà linh hồn, tìm được bọn chúng, tiến vào trong mảnh nhỏ ký ức của bọn chúng, nói không chừng có thể tìm được một vài tin tình báo có hỗ trợ rất lớn cho trận chiến Thần Ý.
…
Đi vào văn phòng, Wendy đã chờ trong phòng từ rất lâu.
Trên bàn học để một chồng lý lịch, đều là tư liệu kỹ càng có liên quan đến bốn phù thủy ở Wolfheart, cho dù hắn đã biết được đại khái tình huống từ trong miệng Yorko, nhưng không ảnh hưởng đến hắn lại hồi tưởng lại một lần hoàn chỉnh, đặc biệt là khi chuyện này đã xảy ra ở Wolfheart.
Roland đọc từng bản ghi chép do Wendy và Scroll cùng hoàn thành, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên cái tên Annie.
Lúc ban đầu khi nghe được cái tên Annie này hắn còn cảm thấy vô cùng quen tai, mãi cho đến khi được Nightingale nhắc nhở, hắn mới nhớ tới đoạn ân oán giữa Hội Răng Máu và phù thủy Wolfheart.
Nhưng mà Annie là một cái tên hết sức phổ biến, đặc biệt là trong số người dân sinh ra ở tầng chót nghèo túng, trong một trăm nữ tử thì có ít nhất năm sáu cái tên Annie, xuất hiện trùng lặp không có gì ngạc nhiên cả. Nhưng mà hiện giờ trong lý lịch ghi rõ nàng thật sự đã từng tìm kiếm Hội Răng Máu, không chỉ bị từ chối, còn thiếu chút nữa bị bán cho quý tộc, như vậy có tỷ lệ rất lớn nàng là “Annie tỷ” ở trong miệng Iphies.
Không thể không nói, trùng hợp như vậy tràn ngập tính kịch.
Một tuần trước, hắn đã nhận được thư mật bằng đường bay do Fiordland gửi tới, nói rằng đám người Tilly đã rời đi, hiện giờ hành trình đã được non nửa, không biết khi hai người gặp mặt sẽ có biểu cảm như thế nào?
Khi gặp lại không phải ai cũng vui sướng, Iphies nhất định sẽ tràn ngập hân hoan và áy náy, nhưng còn Annie thì sao, nàng sẽ tha thứ cho người từng “Phản bội” nàng không?
Roland thầm thở dài, hy vọng thời gian có thể làm mờ đi vết thương này.
Hắn gập lý lịch lại, ngẩng đầu nhìn Wendy:
- Hành trình ngày hôm nay đã quyết chưa?
- Vâng, bệ hạ.
Wendy trả lời:
- Theo thứ tự là mỏ North Slope, nhà máy lắp ráp hơi nước và nhà máy Kei Os Drinks.
Để liên minh phù thủy hướng dẫn người mới tham quan thành Neverwinter là do Wendy đề nghị, nàng cho rằng như vậy sẽ có thể khiến phù thủy từ bên ngoài tưới quen thuộc với cuộc sống địa phương, đồng thời loại trừ một ít đề phòng và hiểu lầm không cần thiết. Sau khi tham quan hai ngày, nghỉ ngơi một ngày rồi tự nguyện lựa chọn có ký kết khế ước hay không đã trở thành thực hiện theo lệ thường của liên minh. Từ sau khi Roland phó thác công việc quản lý phù thủy cho Wendy, nàng dần dần đã đi lên quỹ đạo.
Căn cứ vào địa điểm tham quan mà nàng đã chọn lựa đều có thể nói lên đặc điểm phù thủy và dân cư hợp tác với nhau, còn có thể nói cho những phù thủy hỗ trợ này, sử dụng năng lực không phải chỉ có một năng lực là chiến đấu.
Roland thỏa mãn gật đầu:
- Như vậy cứ giao cho ngươi, nhớ mang theo cả Lighting và Macy, lỡ như xuất hiện điều gì ngoài ý muốn, các nàng có thể khống chế cục diện giúp ngươi.
Dù sao Wendy không am hiểu chiến đấu, mà hắn không cho rằng mỗi một phù thủy mới đều sẽ dễ nói chuyện giống như Anna, nhiều thêm hai hỗ trợ cảnh giới trên không trung cộng thêm súng lục ổ xoay làm vũ khí đã đủ để đối phó với phần lớn tình huống.
- Ta hiểu rồi.
- Đúng rồi, ngươi có ý kiến gì với người dẫn đường kia không?
Hắn đổi đề tài.
- Ngươi nói là Số bảy mươi sáu hả?
- Ừm.
Roland uống một ngụm trà, vốn là một nô lệ chuộc thân bình thường không đáng để cho hắn tự mình hỏi đến, nhưng không nghe nổi Yorko thổi phồng nàng lên tận trời. Nhưng sau khi nghe “Lão bằng hữu” thuật lại xong, hắn lại sinh ra một phần kính nể nữ tử đã tình nguyện hy sinh bản thân để cứu những người khác, nếu chi tiết và lai lịch không có vấn đề gì, bố trí cho nàng một công việc lý tưởng cũng không phải không được.
- Quan hệ giữa nàng và bốn phù thủy đều khá hòa hợp, đặc biệt là Amy, gần như coi nàng là người thân của mình, ta nghĩ nếu như Số bảy mươi sáu là người lòng có ác ý thì không thể làm ra hành động như vậy trong lúc nguy cấp được.
- Giống như ta nghĩ… Như vậy để cho nàng đảm nhiệm nhân viên của liên minh phù thủy được không? Ta nhớ trong phòng làm việc của ngươi chỉ có ba bốn người thôi, nhiều nhân viên hơn, ngươi quản lý sẽ càng thêm thuận tiện.
Chức vị này không hề có yêu cầu gì quá mức, lương tạm ổn, đồng thời công việc thoải mái, chỉ cần có thể tạo mối quan hệ tốt với phù thủy là được.
Wendy cười cười:
- Nếu như nàng bằng lòng, ta không có vấn đề gì.
- Đừng… bệ hạ.
Nightingale đột nhiên hiện thân ngắt lời:
- Tạm thời đừng cho nàng chức vụ gì cả.
Roland không khỏi ngẩn ra:
- Sao vậy?
- Ta… không nói rõ được.
Nàng hơi chần chừ:
- Nhưng mà cảm thấy không được ổn lắm.
Hắn kỳ quái liếc nhìn Nightingale, trầm mặc một lúc mới nói:
- Ta hiểu rồi, chuyện này tạm thời gác đó đã.
- Tuân mệnh, bệ hạ.
Wendy khom người cáo lui, sau đó Nightingale hơi lo lắng túm lấy tay Roland:
- Xin lỗi, bệ hạ, có phải ta hơi… hơi quá đáng không?
- Là vì vấn đề an toàn sao?
- Dạ.
- Như vậy đây là việc ngươi phải làm.
Hắn vỗ vỗ mu bàn tay nàng, trấn an nói:
- An toàn trong thành Neverwinter do ngươi phụ trách, thận trọng chút không có gì đáng để chỉ trích cả. Nhưng mà trong ghi chép của ngươi lại không biểu hiện ra nàng có điểm nào không thích hợp, là chỗ nào có vấn đề sao?
Nghe được Roland nói như vậy, Nightingale thả lỏng không ít:
- Số bảy mươi sáu thật sự nói không sai, năng lực của ta có thể chứng minh một điểm này, nhưng mà…
Nàng dừng lại một chút, nói ra hoài nghi của mình:
- Ta cảm thấy khi nàng đối mặt với người xa lạ, phản ứng này không hề giống với một tên đầy tớ bình thường. Cho nên ta hy vọng có thể quan sát nàng thêm một thời gian ngắn nữa, như vậy sẽ càng bảo đảm hơn.