Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 72

Chương 72
Chương 72

Timothy Wimbledon đang ngồi trên ngai vàng, với một vương trượng bằng hồng ngọc trong tay, nhìn xuống các bộ trưởng trong hội trường cung điện.

Đây mới là cảm giác mà ta muốn, gã nghĩ, thay vì phải ngồi chồm hổm trong cái thành Golden Harvest vướng vào đám con buôn vì những chuyện nhỏ nhặt.

Khi gã gõ đầu vương trượng bằng vàng nguyên chất trên sàn đá cẩm thạch bóng loáng, một âm thanh giòn giã vang lên. Gã gật đầu khi sự chú ý của mọi người đã tập trung về phía mình:

- Bắt đầu đi.

- Bệ hạ, thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo.

Người lên tiếng trước nhất chính là hiệp sĩ Weimas, biệt hiệu “hiệp sĩ Iron Heart” chịu trách nhiệm bảo vệ thành trì của hoàng gia.

- Nói đi. – Timothy ra lệnh.

- Chúng ta có thể đình chỉ chuyện lùng bắt phù thủy hay không? Bệ hạ, gần đây trận lùng bắt này đã vượt khỏi tầm kiểm soát, hôm qua thần nghe nói có một số cô gái nhà bình dân sau khi bị bắt đã bị lăng mạ và chết trong ngục tối. Sau đó đã chứng minh được rằng bọn họ không phải là phù thủy. Bây giờ, những người bên ngoài thành đang bàng hoàng hoảng loạn. Nếu điều này tiếp diễn, thần sợ sẽ có một số lượng lớn người dân chạy trốn.

Timothy cau mày, chuyện lùng bắt nữ phù thủy chính là yêu cầu của gã, cái chết Wimbledon III đến nay không thể điều tra rõ chân tướng, nhưng gã từ đầu đến cuối không cho rằng cha mình sẽ tự sát, đặc biệt là cái nụ cười kỳ dị trước khi chết để cho gã có cảm giác sợ nổi da gà. Trên cánh tay của phụ vương của mang Hòn đá trừng phạt của Chúa Trời phẩm chất cao nhất, bên phía Giáo Hội cũng xác nhận viên đá không bị đổi hoặc mất đi hiệu lực, nhưng mà những thứ này đều không thể chứng minh nữ phù thuỷ không có tham dự trong đó.

Nếu muốn bàn về sự kỳ dị, không ai có thể giỏi hơn những con nữ quỷ kìa về khoản này đâu.

Timothy dời tầm mắt về phía Langley, kẻ thi hành việc lùng bắt, cũng là tay sai của chính mình bồi dưỡng. Kẻ kia lập tức đứng ra:

- Thưa bệ hạ, đây chẳng qua là sự cố ngoài ý muốn mà thôi. Thần đã trừng phạt nghiêm khắc những người có liên quan.

Rồi Langley nhẩm đếm bằng ngón tay:

- Trưởng ngục, cai ngục, lính canh đều bị xử mười roi và bị phạt hai mươi lăm đồng Sói Bạc.

- Một người đã chết, ba người chịu tra tấn tàn khốc, thế mà đám ác ôn chỉ bị đánh mấy roi, phạt tiền là xong à? – Hiệp sĩ Weimas cất giọng đanh thép:

- Hơn nữa, ai cho ngươi có quyền phán quết? Là cựu thủ tướng Wake hay Bộ trưởng Bộ Tư pháp Pilaw?

- Bệ hạ! Đây là một giai đoạn phi thường, thần không thể không hành động đặc biệt được. - Langley quì một gối mở giọng phân bua kêu oan:

- Mặc dù có một số thất bại không đáng kể, cuộc săn lùng phù thủy đã rất thành công. Chúng thần đã bắt được ít nhất mười lăm phù thủy ẩn nấp trong kinh đô. Các phù thủy đang bị tra tấn nghiêm ngặt. Chúng thần sẽ sớm biết liệu họ có liên quan gì đến phụ thân ngài… À không, ý thần nói là bọn họ có bày ra âm mưu gì hay không.

Timothy trừng mắt nhìn gã, cái tên này đúng là đồ ngu, xém tí nữa đã nói toạc móng heo cái ý đồ của mình. Mặc dù các bộ trưởng đứng trong hội trường đã đoán được mục đích thật sự của hành động này nhưng không được phép phủ định cái tuyên bố với bên ngoài là đại hoàng tử Goron chính là kẻ đã giết quốc vương.

- Mười lăm nữ phù thuỷ? - Hiệp sĩ Iron Heart dùng cái giọng mỉa mai pha lẫn cười nhạo:

- Hay thật, hoá ra cả kinh đô đều trở thành cái sào huyệt chính của bọn phù thủy rồi sao. Suốt những năm trước đây, Giáo Hội bao vây ở khu rừng phía đông vương quốc mà chỉ bắt được sáu tên mà thôi. Xem ra đám chó săn thủ hạ của ngươi còn mạnh hơn cả đoàn quân Phán Xét của Giáo Hội.

- Ngươi… ! – Langley cứng họng.

- Được rồi! – Timothy ra lệnh dừng cuộc cãi vã này lại.

Theo gã, Langley là một thằng ngu và đám thủ hạ của gã cũng hoàn toàn ngu ngốc cả bọn. Timothy đầy căm tức khi nghĩ đến điều đó, nếu như không phải lúc mới vừa lên ngôi chẳng có ai để dùng, gã căn bản chẳng muốn cất nhắc cái thứ thiếu não kia. Dù có muốn tranh công cũng chẳng thể giả mạo các con số. E rằng trong số mười lăm người này đều là những cô gái nhà bình dân xui xẻo mà thôi. Gã vốn chẳng muốn Giáo Hội tham gia việc này, nhưng lúc này đã không còn biện pháp gì khác được nữa. Thế là Timothy đành phải sai bảo:

- Ngươi hãy đi đến giáo đường và yêu cầu linh mục xác nhận danh tính của mười lăm người này, những thứ tra tấn gì gì đó đều dừng lại. Sau này, mỗi lần bắt được người nào, đều phải qua xác nhận của linh mục! Nếu như lại để cho ta nghe được người của ngươi không kiểm soát được chuyện bên dưới, ta liền vứt ngươi xuống cái hào phía trước tường thành làm mồi cho cá!

- Dạ, vâng, thưa bệ hạ.

- Lập tức đi làm ngay đi!

Sau khi để Langley ra khỏi hội trường, Timothy chuyển hướng Bộ trưởng bộ tài chính:

- Nếu như trong này có người bị oan uổng, kể cả ba người trước đó, hãy dùng hai đồng Rồng Vàng làm tiền bồi thường. Hãy bồi thường cho gia đình của người đã chết trong tù.. – Nói đến đây, gã ngừng lại nhắc:

- Hãy tăng thêm một đồng nữa vậy.

- Như ý bệ hạ mong muốn. - Bộ trưởng bộ tài chính gật đầu.

- Bệ hạ nhân từ. - Hiệp sĩ Weimas cũng cúi đầu xuống.

- Hãy thảo luận đề tài kế tiếp đi. - Timothy thở phào nhẹ nhõm, ngó đám bộ trưởng phía dưới chẳng ai hé răng nên gã phải tự động nói ra:

- Nếu không ai có vấn đề gì mới, vậy để ta nói.

Gã nhìn về phía bộ trưởng bộ ngoại giao, hiệp sĩ “Umbrella” Blint.

- Lệnh triệu tập đã ban hành hơn một tháng, bây giờ vẫn không có người nào trở về kinh đô. Ngươi nói một chút xem nào, bây giờ rốt cuộc là tình huống gì?

Hiệp sĩ Blint đến từ chính gia tộc Ferrin, lão ngồi ở vị trí này suốt ba mươi năm, mái tóc hoa râm, khuôn mặt già nua, gần như đưa nửa bước chân vào cái quan tài đến nơi. Lão tằng hắng giọng một cái:

- Hồi bẩm bệ hạ, người em gái thứ ba của ngài, Garcia Wimbledon vẫn chưa có tin tức gì. Còn em trai ngài, tứ hoàng tử RolandWimbledon đã có hồi âm. Trong thơ ghi là, đến khi Tháng của Quỷ kết thúc, sau khi dân của ngài ấy bình yên vô sự, ngài sẽ xem xét việc trở về kinh đô. Nhưng mà…

- Nhưng mà cái gì?

- Tứ hoàng tử ở ngoài bìa thơ gọi ngài là điện hạ, mà không phải là bệ hạ hay quốc vương.

Timothy không thể không cười. Vẫn là thằng ngu dốt và khó chịu như trước. Gã nghĩ bụng:

- Nếu như mày trở về lạy tao làm vua thì chí ít tao sẽ phong cho mày một nơi thật tốt để sống sung sướng an nhàn. Nếu không quay về đây, hãy chuẩn bị cho cái chết càng sớm càng tốt. Nhìn những thứ mày đã làm kìa, lúc lắc đung đưa và vùng vẫy không muốn chịu thua à? Nói cho sướng mồm có lợi ích gì sao?

- Tùy nó đi. - Timothy khoát tay:

- Thế còn đứa em gái thứ năm của ta thì sao?

- Bẩm bệ hạ, ngài ấy… biến mất. - Hiệp sĩ Blint đáp.

- Cái gì? Không thấy là có ý gì?

- Ban đầu ngài ấy đồng ý ra đi với vị sứ giả mà thần gửi đến, nhưng một tuần lễ sau, điện hạ đã mất tích khỏi cung điện. Cùng với sự mất tích của điện hạ còn có một quản gia và hai người hầu. Thần đã sắp xếp người đi tìm kiếm nhưng đến giờ vẫn chưa có tung tích của điện hạ.

Đây là kết quả gì vậy? Một hay hai người cũng chẳng muốn tin mình sao!

Timothy cảm thấy trong lòng giống bị bóp nghẹn vậy. Lúc đầu, gã đã kỳ vọng rất nhiều với em gái của mình, hy vọng nàng sẽ đỡ đần cho gã.

- Bởi vì từ nhỏ, Tilly đã biểu hiện sự thông minh phi thường, thậm chí so với chính mình còn xuất sắc hơn, thứ duy nhất mà nó thua mình là nó là một đứa con gái. – Gã thầm nghĩ.

Timothy lúc đầu hết sức yên tâm về nàng, từ cách cha mình an bài, rõ ràng ông ta cũng không có ý định để Tilly cuốn vào trong cuộc phong ba này. Cho nàng địa bàn là thành Silver Light, vị trí này cách kinh đô không xa. Việc kinh doanh và buôn bán ở đó bình thường, cũng không có đất nuôi quân. Không nghĩ tới, đứa em thứ năm này lại chạy trốn?

Đây là lựa chọn mà người thông minh làm ra sao?

- Nếu chạy trốn, để lãnh chúa tiền nhiệm tiếp tục chịu trách nhiệm quản lý tthành Silver Light. Việc truy tìm cũng phải tiếp túc, ta không thể để cho một người có dòng máu hoàng tộc phải lưu lạc dân gian.

Nói đến đây, Timothy cắn răng và cố nén cái cảm xúc suy sụp kia:

- Như vậy, bây giờ chỉ có tam muội chống lại không phục tùng đúng không?

- Đúng vậy, thưa bệ hạ. - Hiệp sĩ Blint đáp.

- Nếu nó đã cố chấp như vậy, vậy ta cũng chỉ có thể áp dụng thủ đoạn cứng rắn hơn thôi.

Nói đến đây, Timothy nhìn phía cựu thủ tướng – Hầu tước Wake, bởi vì tuyên bố chiến tranh cần sự chấp thuận của cả quốc vương và thủ tướng.

- Ông ta là người ủng hộ lớn nhất của ta, như vậy vấn đề không lớn. – Nghĩ đến đây, Timothy nói ra:

- Ta có ý định để người bảo vệ vùng đất phía nam Công tước Joey xuất binh, thúc ép Garcia bỏ cảng Green Water, cuối cùng hộ tống nó về kinh đô.

Quả nhiên, Hầu tước Wake đáp:

- Việc này không thích hợp kéo dài, xin bệ hạ sớm tuyên bố lệnh chiến tranh, Bộ trưởng Bộ Ngoại giao sẽ chịu trách nhiệm chuyển giao.

Timothy gật đầu hài lòng đang định gọi thư ký bắt đầu phác thảo công văn. Đột nhiên ngoài sảnh vang lên tiếng vó ngựa dồn dập. Khi tiếng động xôn xao kia qua đi, một hiệp sĩ mặc áo choàng màu xanh đẩy cửa và sải bước vào hội trường.

Timothy nhận ra gã, đó là vị hiệp sĩ cực kỳ nổi tiếng “Frostwind” Never More. Gã đi thẳng đến trung tâm hội trường quỳ xuống nói:

- Bệ hạ, ta mới vừa nhận được tin tức từ phía nam truyền đến. – Giọng điệu gã có vẻ hổn hển và đầy lo lắng:

- Người em gái của bệ hạ, Garcia Wimbledon năm ngày trước đánh tan vùng đất phía nam của Công tước Joey Cole, chiếm lĩnh thành Eagle! Hơn nữa… Ngài ấy đã tự tuyên bố mình là nữ hoàng của Green Water, đám lãnh chúa đều hưởng ứng, toàn bộ vùng đất phía nam đã độc lập!

Bình Luận (0)
Comment