Khi sóng ánh sáng truyền qua cơ thể, Pasha cảm nhận được một lực kéo kỳ lạ, chút ma lực còn sót lại trong cơ thể nàng đập mãi không ngừng, như thể muốn theo nó mà đi.
Ảo ảnh cưỡng chế bong tróc này kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó nhanh chóng trở lại trạng thái bình thường, toàn bộ ma lực đều yên lặng trở lại, cả đại điện cũng thế.
Qua những sợi râu ngắn đằng sau, nàng có thể thấy trong khu vực sóng ánh sáng lướt qua, tà thú hỗn tạp giống như bị thứ gì đó làm cho bất động, toàn thân cứng ngắc, sau đó ngã nhào xuống đất mà không phát ra chút tiếng động nào.
Đây là cuộc tàn sát có hiệu quả cao nhất, dù là đất, đá hay tường gạch, không gì có thể ngăn cản bước tiến của “Thiên khiển”, ngay cả khi không theo dõi mặt đất như lúc này, nàng vẫn có thể tưởng tượng ra cảnh tượng ở tầng trên mê cung, nơi dày đặc ma thú hỗn tạp đang chết như đám côn trùng, ma lực duy trì sự sống của chúng tan thành hư vô và một khi không có ma lực hỗ trợ, cơ thể dị hóa sẽ ngay lập tức mất đi năng lực hành động.
Đương nhiên, cũng có một số tà thú bình thường, mức độ đột biến ít hơn và hầu như không có ma lực trong cơ thể vẫn có thể sống sót, nhưng những tà thú không có IQ như vậy không còn có thể uy hiếp đến an nguy của di vật.
Lần này, Celine cuối cùng cũng bắt kịp.
Pasha thở dốc rút xúc tu ra, nhìn Alethea.
- Ngươi đi xem tình hình trên mặt đất đi.
Sau đó nàng ấy lại chuyển đến bên Elena, hỏi xem tình hình thế nào.
Người sau dính đầy máu xanh đen trên người, một nửa cánh tay bị chặt đứt khi nào không hay, tóc ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa được vớt ra khỏi sông.
- Vẫn ổn, không thiếu một ai cả.
Câu nói này khiến Pasha thở phào một hơi thật sâu.
Nhìn xung quanh, phù thủy còn cử động được vẫn đang giơ lá chắn lên, trong khi người đồng hành bị mất sức đang nằm trên mặt đất, cố gắng hồi phục sức lực càng sớm càng tốt.
Ngay cả khi vừa trải qua một trận đánh lớn, vẻ mặt của họ vẫn không có một chút mệt mỏi và tuyệt vọng nào, mà là nhẹ nhàng nhướn khóe môi, vẫy tay chào nàng. Rõ ràng, mọi người đều có suy nghĩ giống như nàng, luôn coi mọi trận chiến là trận cuối cùng trong cuộc đời của họ, cho dù phải hiến dâng toàn bộ vì Taquila họ cũng sẽ không hối hận.
Điều này khiến Pasha cảm thấy có một luồng hơi nóng và chua xót trong đôi mắt lâu ngày vắng bóng của nàng đang từ từ chảy dâng trong tim, giống như một dòng nước nóng.
Mọi phù thủy đều quan trọng như nhau, trong suốt bốn trăm năm dài đằng đẵng, số lượng của họ chưa bao giờ tăng lên, giữa họ đã chất chứa thành một mối quan hệ sâu sắc, không thiếu một ai chính là tin tức tốt nhất.
- Chỉ là cơ thể này phải được thay thế thôi.
Elena thở dài.
- Ta đã mất rất nhiều thời gian để chọn được nó, cũng không biết thân hình mới có đẹp trai và cường tráng hơn không.
... Pasha nhất thời dở khóc dở cười, đừng nói tới những chủ đề sát phong cảnh như vậy vào lúc này được không! Nàng vươn những xúc tu của mình ra và gõ vào trán người kia.
- Có ai khác cần phải thay thế không?
- Năm, sáu người đấy.
Elena nói rồi bẻ ngón tay:
- Bụng của Betty bị cắt ở giữa, Isa đã bị mắc ma phun trúng khi bảo vệ Alethea, chỉ còn một cái đầu để nhìn mọi người, những người còn lại đều giống như ta, thiếu tay thiếu chân, đã được mang đi để bảo tồn linh hồn rồi.
Cho nên ngươi định chọn ra cơ thể thay thế yêu thích của mình rồi sau đó chuyển qua?
- Tất nhiên, đã không còn cảm giác được gì rồi, ít nhất ta cũng phải đổi sang một cái trông thoải mái hơn.
Elena cong môi đặt thanh kiếm khổng lồ nhuốm máu ra sau lưng, loạng chà loạng choạng đi được vài bước liền lảo đảo ngã nhào xuống đất.
- Chậc chậc, cái thân thể chết tiệt này.
Võ sĩ thần phạt không cảm nhận được đau đớn, cũng không cảm thấy kiệt sức, nhưng thể lực bị hao tổn là có thật, cho dù tinh thần vẫn còn sung mãn, nhưng cơ thể đã suy kiệt cũng sẽ trở nên yếu ớt, như mất kiểm soát vậy.
- Để ta đưa ngươi qua đó.
Pasha cuộn Elena bằng xúc tu của mình rồi đi đến phòng bên của đại điện, tất cả quân thần phạt vô chủ đến từ Hermes đều được thu thập đặt ở trong đó để cung cấp cho những người sống sót sử dụng
- Trong đợt mới tới này, ta nhớ một vài người có gương mặt khá tốt.
- Ồ? Ngươi cũng quan tâm đến những thứ này sao?
Elena nhìn nàng với vẻ thích thú.
Pasha bất giác ho khan, đừng quên, ta cũng là một phù thủy giống như ngươi.
Khi nàng ấy xử lý xong vết thương, Alethea và Celine mang đến một tin tốt và một tin xấu. Tin trước là tà thú trong mê cung về cơ bản là chết rồi mới bị thương, các loài bay lượn vòng quanh bên ngoài cũng chạy mất dép, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ không tiếp tục tấn công trên quy mô lớn. Tin sau là hai bộ phận của máy móc Thần phạt bị hỏng, nguyên nhân có lẽ liên quan đến việc hình thành lõi mới quá vội vàng, tóm lại là trong một tuần tới, các nàng sẽ không còn được máy móc bảo vệ nữa.
Tin xấu khiến Pasha cảm thấy hơi lo lắng, chỉ cần kích hoạt mức độ này là sẽ làm hỏng lõi, nếu là người trời chọn, chẳng phải chỉ được sử dụng một lần thôi sao?
Mấu chốt càng phức tạp thì phạm vi ảnh hưởng của thiên khiển càng rộng, thiết bị nàng kích hoạt chỉ có thể bao phủ toàn bộ mê cung, tức là khoảng cách vài trăm mét, còn lâu mới đáp ứng được nhu cầu chiến đấu với ma quỷ, đợi đến khi ma lực dồi dào, Maniac đã sớm khiến nàng và máy móc cùng bị phá hủy rồi. Chỉ có người trời chọn mới có thể khuếch tán những làn sóng ánh sáng xa hơn mười dặm, từ đó biến máy móc thiên khiển trở thành vũ khí lợi hại nhất để chống lại kẻ thù.
Thiếu nguyên liệu thân ma cao cấp, bọn họ chỉ có thể lựa chọn trong đống phế tích, lại đều là sản phẩm xương cốt mỏng manh dễ vỡ, không thể đạt yêu cầu của lõi là chuyện bình thường, đây dù sao cũng gần như là tạo vật của Thần Minh mà. Celine bất đắc dĩ đáp, nếu tổ chức Quest vẫn còn thì vàng bạc, đá quý có thể thoải mái sử dụng rồi, ít nhất cũng không cần thử nghiệm lần nào lại phải sửa chữa lần đó.
- Tóm lại, đừng thử nghiệm nó vào mùa đông này nữa, ta không muốn ngày nào cũng phải trải qua mạo hiểm như vậy đâu.
Athegea phàn nàn.
- Cũng không có cơ hội để kiểm tra nữa, hả?
Nàng đột nhiên dừng lại, khoan.
- Chuyện gì vậy?
Pasha hỏi.
- Các ngươi nhìn máy móc ảo giác đi.
Celine dùng sợi râu chính gắn trên mái nhà, cho nó phấp phơi tới một lõi ma lực khác nhỏ hơn một chút, ánh lõi liền thay đổi, ma thạch nhiều màu vỡ tan!
Gì chứ? Hai người đều giật mình, trong lòng đồng thời xuất hiện một điềm báo gì đó.
Chỉ khi bắt buộc phải liên lạc với mê cung, Phyllis mới phá hủy ma thạch trên tay. Chỉ mới hơn một tháng, hoàn toàn không thể là vì đã tìm thấy người trời chọn, hoặc là nàng đã gặp phải phiền phức và phải nhờ đến sự trợ giúp của mê cung, hoặc là... chiếc nhẫn đã bị người khác phá hủy. Cho dù là tình huống nào cũng đều là một tin xấu.
- Ngươi có thể xác định chính xác vị trí của nàng ấy không?
Alethea thấp giọng hỏi.
Celine duỗi các xúc tu của mình ra và cắm nó vào lõi, về phía tây nam của chúng ta, khoảng cách... có lẽ là trong lãnh thổ của vương quốc Greyfort, gần như gần với lối vào của bình nguyên màu mỡ.
Ở vùng phía tây của Greyfort, có vẻ như nàng ấy đã đến đích của chuyến đi này. Pasha không khỏi suy nghĩ, vậy có vấn đề gì mà buộc Phyllis phải đập vỡ ma thạch? Vô tình để lộ thân phận? Hay phù thủy thời đại mới xem nàng ấy là kẻ thù? Hoặc... không, không thể suôn sẻ như vậy được, Pasha lắc đầu, ném những suy nghĩ lung tung ra khỏi đầu, chắc nàng ấy đang gặp rắc rối.
- Ngươi định làm gì?
Alethea nhìn nàng.
Nàng suy nghĩ một hồi rồi đáp:
- Theo kế hoạch đã định trước, một ngày sau, máy móc ảo giác sẽ được kích hoạt.
Đây đã là thời gian chuẩn bị ngắn nhất cho máy móc rồi.
Nếu ma thạch bị ai đó mang ý đồ xấu đập vỡ, sự tồn tại của các nàng có thể bị phơi bày trước con người, nhưng dù thế nào đi nữa, Pasha sẽ không từ bỏ Phyllis, các nàng là những người sống sót cuối cùng của Taquila, và họ cũng là người đồng hành của nhau được kết nối bởi vận mệnh.