- Đây chính là… năng lực của ngươi?
Qua một lúc lâu Wendy mới kịp phản ứng lại.
- Nàng không nghe được đâu.
Annie mở miệng nói:
- Sau khi biến thành vũ khí, Broken Sword sẽ mất đi năng lực trao đổi với bên ngoài. Chỉ khi ngươi nắm lấy nàng, nàng mới có thể thông qua ngũ quan của ngươi để cảm nhận thế giới này.
Hóa ra là như vậy sao? Wendy hơi do dự, tiến lên đưa tay nhẹ nhàng nắm lấy chuôi kiếm – trong phút chốc, dường như trong đầu óc nàng đã nhiều thêm một phần ý thức, trong một khắc này thanh kiếm giống như đã hòa hợp thành một thể với nàng, hình như còn trở thành một phần thân thể. Không chỉ có như thế, Wendy còn cảm thấy thị lực và thính giác của mình đều sâu sắc hơn rất nhiều, toàn thân tràn đầy lực lượng.
- Đây là…
- Cộng sinh.
Trong đầu vang lên giọng của Broken Sword:
- Khi ngươi cầm lấy ta, tất cả mà ta có thể có được đều sẽ nhập lên trên người ngươi.
Nói đến đây, trong giọng nói của nàng hình như còn lộ ra một chút tiếc nuối:
- Đáng tiếc từ nhỏ thân thể của ta đã không được tốt, khí lực có hạn, cho dù chồng thêm cùng một chỗ với ngươi nhưng vẫn không giúp được nhiều việc lớn.
Hóa ra lý do bản thân cảm thấy tràn đầy lực lượng là vì kế thừa năng lực của Broken Sword sao.
Wendy giơ vũ khí lên, cẩn thận quan sát một phen – xúc cảm chỗ chuôi kiếm ấm áp mà mềm mại, giống như một vật sống vậy. Tạo hình chỗ mũi kiếm lại hơi quái dị, độ dài chừng một cánh tay, nhưng lại mảnh giống như ngón tay, trước dẹp sau tròn, nếu như nói đây là kiếm thì chẳng bằng nói đây là một cây châm vĩ đại. Nếu như nhìn kỹ còn có thể thấy được trên thân kiếm có những đường sọc nhỏ bé rải rác, giống như nó từ vô số sợi tơ mảnh màu bạc kết thành vậy.
Wendy không khỏi liên tưởng đến mái tóc bạc bắt mắt kia của Broken Sword.
- Ngươi có thể duy trì hình thái này bao lâu vậy?
- Nếu không nhiều lần biến hóa thì có thể vẫn luôn duy trì liên tục.
Xem ra giống như Macy, nàng nghĩ, chỉ có liên tục biến hóa mới có thể tiêu hao lượng lớn ma lực.
- Macy? Ngươi đang nhắc đến con chim bồ câu vĩ đại kia sao?
Wendy sửng sốt một lúc mới phản ứng lại kịp, chỉ cần dán vào với Broken Sword, đối phương có thể nhìn thấy ý niệm suy nghĩ trong lòng nàng. Điều này khiến cho nàng hơi hoang mang rối loạn, dù sao có một vài chuyện nàng không hy vọng bất cứ kẻ nào biết được.
- Tâm tình của ngươi không được ổn định… Đây là cái gì vậy, dây vải hả?
- Không có gì.
Wendy tranh thủ cắm mũi kiếm vào trong đất, nhìn sang Annie:
- Khụ khụ, bất cứ kẻ nào đều có thể làm thành một thể với Broken Sword sao?
- Về lý luận, chỉ cần nàng bằng lòng tiếp nhận, người bình thường đều có thể được đến lực lượng của nàng.
Annie gật gật đầu:
- Nhưng mà ở dưới tình trạng này, nàng chỉ là một thanh binh khí cứng rắn mà thôi, chỉ có nắm trong tay phù thủy thì nàng mới có thể phát huy ra thực lực chân chính được.
- Trong tay… phù thủy?
- Đúng.
Annie giống như nhìn thấu điều gì, bình tĩnh nói:
- Mặt khác tâm ý tương thông cũng không có nghĩa rằng nhìn trộm được ý thứ, chỉ cần không đặt lực tập trung chú ý lên trên ý tưởng đó thì Broken Sword không phát hiện ra được tâm sự của ngươi đâu.
- Ta hiểu rồi.
Wendy bình ổn tâm tình, một lần nữa nắm lấy chuôi kiếm.
- Mới vừa rồi ta đã nói sai gì sao, ừm… xin lỗi, ta sẽ không lại tùy tiện hỏi ra vấn đề như vậy nữa.
Giọng nói vội vàng của Broken Sword lập tức xuất hiện trong đầu nàng.
- Không, không có gì…
Nàng đột nhiên nghĩ tới một vấn đề:
- Nếu như ta đột nhiên buông ngươi ra, cảnh tượng mà ngươi thấy được là như thế nào?
- Sẽ trở nên tối đen một mảnh, không hề có âm thanh cũng không có xúc giác, giống như đang lơ lửng trong hư vô vậy.
Quả nhiên, trải nghiệm đột nhiên mất đi tất cả cảm quan chắc chắn sẽ không hề dễ chịu, nghĩ như vậy, Wendy cố hết sức nói chậm lại:
- Nên xin lỗi là ta mới đúng… Yên tâm, ta sẽ không tùy tiện bỏ ngươi lại nữa.
Broken Sword hơi kinh ngạc, qua hồi lâu mới nhẹ giọng đáp:
- Ừm.
- Đúng rồi, Annie nói chỉ có phù thủy mới có thể phát huy ra thực lực chân chính của ngươi được?
- Không sai, nếu chỉ lấy hình thái binh khí chiến đấu thì va chạm nhiều ta cũng sẽ bị thương. Nhưng mà phù thủy có thể thông qua rót ma lực vào để nâng cao trình độ sắc bén và phạm vi tấn công của mũi kiếm, thậm chí không cần chạm vào kẻ địch đã có thể đâm bị thương rồi.
Wendy theo lời đưa ma lực vào trong cơ thể Broken Sword, thân kiếm màu bạc lập tức bao trùm lên một tầng sáng bạc mông lung, giống như đám sương không ngừng lưu chuyển vậy. Đồng thời với nó, nàng cảm thấy mức độ ma lực trong thân thể đang cấp tốc giảm xuống, hiển nhiên trạng thái này không cách nào duy trì lâu được.
Ở dưới sự thúc giục của Broken Sword, Wendy nhắm ngay chạc cây ô liu cấp tốc vung trường kiếm xuống, chỉ thấy một dòng khí vô cùng sắc bén từ mũi kiếm dũng mãnh vào, lập tức cắt nhánh cây thành hai khúc.
- Đây là… gió?
Nàng kinh ngạc hỏi.
- Ma lực rót vào sẽ trên mức độ nhất định phản ánh lực lượng của người cầm kiếm, hóa ra ngươi là một tên phù thủy chiến đấu nha.
Broken Sword hiển nhiên hơi ngoài ý muốn:
- Nếu như là Annie thì không cách nào khiến năng lực rời khỏi mũi kiếm được.
- Hóa ra có chuyện như vậy.
Wendy không khỏi nghĩ đến ngọn lửa đen của Anna, nếu lấy ma lực của nàng làm một kích toàn lực thì sẽ là cảnh tượng như thế nào? Chỉ sợ thanh thế này không hề kém cỏi hơn ấn phù Thần Ý đánh ra thiên lôi đi. Nhưng mà Anna thủy chung là một trong những phù thủy mấu chốt nhất của liên minh, lại là người trong trái tim bệ hạ, cơ bản không có khả năng đích thân lên chiến trường.
Về phần mấy tên phù thủy chiến đấu còn lại… Nàng nghĩ ngợi một lúc vẫn chưa thể chọn ra được người nào thích hợp cả, nên cứ vạch ra một vòng tròn ở sau tên Broken Sword. Cụ thể nên do ai đến phối hợp với năng lực của Broken Sword thì cứ giao cho bệ hạ quyết định đi.
Khi tiếng còi hơi ngân vang du dương truyền lại từ chỗ bến tàu, Roland buông bút lông ngỗng trong tay xuống, không nhịn được duỗi thắt lưng.
Một dài hai ngắn, toàn bến tàu đáp lại, đây là tín hiệu quân đội chuẩn bị xuất phát.
Sau khi hoàn thành chuẩn bị tác chiến, đội viễn chinh Đệ Nhất Quân chỉ dùng thời gian một buổi sáng đã lên hết thuyền, thuyền xi măng chở nhóm binh lính đầu tiên đã mang theo tiếng còi hơi này, chính thức khởi hành rời khỏi thành Neverwinter, đi tới Fallendragon Ridge.
Phía sau còn có rất nhiều con thuyền đảm nhận nhiệm vụ chuyên chở đạn dược và lương thảo, mãi cho đến khi binh lính cũ mới ở Fallendragon Ridge hoàn thành tập kết rồi, trận chiến đấu thu phục cực Nam cảnh mới có thể chính thức bắt đầu.
Chẳng qua, cuối cùng hắn vẫn bước ra một bước này.
Roland nhìn sơ đồ phác thảo dày đặc chi chít ở trên bàn, chính là bản thiết kế của động cơ đốt trong – là nguồn phát điện đời thứ hai thay thế toàn diện cho máy hơi nước, tầm quan trọng của nó đối với công nghiệp không cần nói cũng biết, thậm chí ở trên mức độ nhất định nó còn thay đổi dòng lịch sử thế giới. Từ pít tông và tuốc bin khí ban đầu đến động cơ phản lực sau này, nó gần như nâng nền công nghiệp động lực lên đến hơn phân nửa bầu trời, mãi cho đến khi mô tơ điện ngang trời xuất hiện mới lay động được địa vị bá chủ không ai bì nổi của nó.
Không hề nghi ngờ, là một trong những loại máy móc quan trọng nhất trong lịch sử, nó sẽ mở ra xán lạn mới ở thành Neverwinter. Dầu thô ở cực Nam cảnh lại là một khâu cực kỳ mấu chốt trong kế hoạch này, nếu có thể tinh luyện ra dầu đốt từ đó, phát triển tiếp theo tự nhiên nước chảy thành sông. Nếu không thể thì hắn cũng chỉ có thể cân nhắc đến dùng cồn để làm nhiên liệu – mặc dù về mặt kỹ thuật thì làm được, nhưng về quy mô khẳng định sẽ nhận lấy hạn chế không nhỏ.
Đúng lúc này, Akesha đột nhiên gõ cửa đi vào phòng.
- Bệ hạ, bên chỗ phù thủy Taquila có tin tức.