Pasha giật mình, sau đó nàng nói bằng giọng điệu ngạc nhiên:
- Có vẻ như Phyllis đã nói đúng, ngươi đúng là khá hiểu về chúng ta. Về phần Thần Ý, bọn ta cũng chỉ biết về nó sau khi Taquila sụp đổ. Có lẽ không phải Akesha nói tin tức này cho ngươi.
- Đừng quên, Giáo hội thực sự đã thua trong tay bọn ta.
Roland khoanh hai tay che cằm, giả vờ cao thâm nói:
- Những phù thủy đã từng đảm nhiệm trách nhiệm quản lý ở Thánh Thành Hermes hiện tại đều bị giam trong thành Neverwinter.
- Hóa ra là như vậy...
Pasha im lặng một lúc lâu, như thể đang lẳng lặng đánh giá hắn. Ngay cả khi không nhìn thấy ánh mắt nàng, Roland cũng có thể cảm nhận được ánh mắt đánh giá như hóa thành thực chất này.
Sau một lúc lâu, ý thức của nàng mới xuất hiện trong đầu một lần nữa:
- Không phải không thể cho ngươi biết Thần Ý là thứ gì, nhưng xin hãy giữ bí mật này trong lòng, dù có thế nào cũng không được kể với người khác. Tất cả các vị đang có mặt ở đây cũng vậy, khi muốn theo đuổi hoặc bảo vệ một thứ gì đó mà không thể nhìn thấy hoặc chạm vào, sẽ không dễ dàng rơi vào tuyệt vọng. Nhưng khi nó trở nên hữu hình, áp lực tâm lý sẽ tăng lên rất nhiều, nếu để lọt ra ngoài, có thể sẽ gây bất lợi cho cuộc chiến Thần Ý lần thứ ba.
Sau khi dùng ánh mắt xác nhận với phù thủy, Roland trầm giọng hỏi:
- Vậy nên Thần Ý là một món đồ có hình dáng sao?
- Đúng thế, nó giống như một viên đá thần phát ra ánh sáng long lanh, có dạng hình thoi sắc nhọn, nhưng không hề ngăn cản ma lực, và cũng không có tác dụng đặc biệt.
Pasha chậm rãi nhả ra từng chữ, như vừa nhớ vừa kể lại:
- Nhưng chỉ cần mở rộng trái tim khi ở gần nó thì thực sự có thể cảm nhận được tiếng gọi của Thần minh, đồng thời có thể thấy được một vài cảnh tượng bất khả tư nghị.
- Là cảnh tượng như thế nào?
- Một đại sảnh rộng lớn vô hạn, Hồng Nguyệt treo lơ lửng trên đầu, và bốn bức tranh khổng lồ dựng thẳng. Chỉ là cảnh tượng trong bức tranh rất sống động, bất cứ lúc nào cũng đang trong quá trình biến đổi... Phù thủy cổ đại đã mô tả chi tiết về ảo ảnh Thần Ý tạo ra.
- Chính xác thì những cảnh đó đại diện cho điều gì? Tilly không nhịn được, hỏi.
Cùng với vấn đề của nàng được đưa ra, tất cả mọi người đều nín thở.
- Câu hỏi này đã làm đau đầu con người trong gần một nghìn năm, tổ chức Quest đã rất vất vả để tìm ra câu trả lời, mãi cho đến khi văn hiến trong di tích mê cung được giải mã, bọn ta mới xác nhận được vấn đề.
Tất cả các xúc tu trên cơ thể Pasha đều nhấc lên:
- Những gì Thần minh để chúng ta thấy được là nhân loại, ma quỷ, kẻ thù chưa biết đến và nền văn minh Chthonic - hình dạng của Thần Ý cũng khẳng định điều này. Đó không phải là một đốt sống lưng hoàn chỉnh, mà là một phần tư, vì vậy bọn ta gọi nó là di vật của thần.
- Bốn bức tranh khổng lồ, một phần tư di vật...
Roland cau mày:
- Không lẽ ý ngươi đang nói là mỗi nền văn minh bên trong mỗi bức tranh khổng lồ đều có một di vật như vậy?
- Không phải mỗi một cái, nền văn minh Chthonic đã mất đi phần Thần Ý của nó.
Câu trả lời của Pasha khiến những người tham dự hội nghị phải kinh hoàng:
- Trong đó có một bức tranh to lớn đã chìm vào bóng tối tĩnh lặng, thời gian là sau khi kết thúc đại chiến Thần Ý lần đầu tiên không lâu. Dựa trên bản tự thuật trong văn hiến, đối chiếu với ghi chép lưu truyền tới nay của Hội Liên Hợp, chúng ta mới đưa ra suy đoán như vậy - nó đã vĩnh viễn bị loại khỏi cuộc chiến Thần Ý.
Không phải điều này có nghĩa là chiến tranh kéo dài hàng trăm năm là vì tranh đoạt di vật trong tay đối phương, và mất đi di vật của chính mình chẳng khác nào mất đi tất cả sao?
Lông mày của Roland càng lúc càng nhíu chặt, đây thực sự không phải là một tin tốt. Hơn cả những kẻ địch không biết rõ kia, hắn càng để tâm đến chuyện ai đã sắp xếp tất cả những chuyện này, là tình cờ hay tấy yếu? Là lựa chọn ngẫu nhiên hay số phận đã an bài? Mục đích để lại di vật là gì? Có liên quan gì với tính buông xuống có chu kỳ của Hồng Nguyệt không? Và quan trọng nhất là cách hiểu của những người sống sót chắc chắn đã đúng chứ? Những vấn đề nảy ra liên tiếp trong đầu, và đồng thời hắn cũng mơ hồ cảm thấy bản thân đã nắm bắt được điều gì đó...
Nếu thay danh hiệu Thần minh bằng những danh hiệu khác thì sao?
Trong khi hắn đang cân nhắc, Tilly liên tiếng hỏi:
- Nếu chúng ta thu thập được cả bốn di vật này thì điều gì sẽ xảy ra? Không lẽ Thần minh chưa bao giờ nhắc nhở sao?
- Không ai biết câu trả lời, Thần minh cũng chưa từng đáp lại lời kêu gọi của chúng ta.
Pasha bình thản nói:
- Thần không để tâm đến người phàm, ngài chỉ quan tâm đến những kẻ chiến thắng.
- Sao có thể như vậy được?... Đánh nhau hàng trăm năm chỉ vì một viên đá không biết dùng để làm gì sao?
Wendy lộ ra vẻ mặt không thể chấp nhận được:
- Thần Ý cũng... quá tàn nhẫn!
- Có lẽ, có một đoạn vô cùng khó hiểu trong văn hiến, nhưng có lẽ nó có thể giải thích cho những nghi ngờ của ngươi.
Phù thủy cổ đại an ủi:
- Chúng ta đều là những đứa trẻ của Thần minh, nhưng có rất ít người có thể đón lấy ánh mặt trời, từ thời khắc cảm nhận được ma lực thì cuộc đời này chắc chắn không thể bình phàm. Cuộc ganh đua này kéo dài rất lâu, mất một nghìn năm mới có thể đến được thời điểm này, chim vốn không phải chim, chúng ta ban đầu cũng không phải là chúng ta, là chiến tranh kéo dài mọi thứ, là cạnh tranh khiến sinh linh trường tồn.
Một tia sáng lóe lên trong đầu Roland!
- Câu lúc nãy ngươi nói là gì? Hắn cắt ngang một cách gần như thô bạo.
- Chúng ta đều là những đứa trẻ của Thần minh?
- Không, câu sau nữa.
- Cuộc ganh đua này kéo dài rất lâu, mất một nghìn năm mới có thể đến được thời điểm này.
Người trả lời hắn là Scroll:
- Ta đã nhớ kỹ, bệ hạ.
Câu này giống câu gì đó?
Nó thực sự giống như một con đường tiến hóa dài dòng! Từ u mê đến văn minh, tất cả các giống loài tồn tại được đã loại bỏ vô số đối thủ cạnh tranh, những mô tả của nền văn minh Chthonic trùng khớp với quá trình này!
Suy nghĩ cẩn thận, bốn nền văn minh này có vẻ khác nhau nhưng đều có một điểm chung rất hiển nhiên, đó là có thể sử dụng ma lực!
Trong loài người, phù thủy sinh ra đã có thể ngưng tụ ma lực, ma quỷ và những người bị loại bỏ có trình độ rất cao, nếu không có gì bất ngờ thì đối thủ không rõ nọ có lẽ cũng có năng lực điều khiển ma lực.
Như thế mới phù hợp với miêu tả ban đầu - “chúng ta đều là những đứa trẻ của Thần minh”, có lẽ câu này ám chỉ tất cả các loài có được phần thiên phú phi phàm này!
Theo dòng suy nghĩ này, có lẽ cuộc chiến Thần Ý không phải để bảo vệ hoặc tranh giành di sản của Thần minh mà là thủ đoạn để tiến hóa thêm mà thôi... Nói cách khác, là quy tắc của thế giới ma lực. Vì vậy, nền văn minh Chthonic mới có cảm giác rằng cách để tiếp cận Thần minh là leo lên cầu thang ma lực.
- Bệ hạ, ngươi ổn không?
Giọng nói của Pasha vang lên trong đầu Roland:
- Ta cảm thấy được suy nghĩ trong đầu ngươi có phần hỗn loạn.
- Ồ? Ngươi có thể thấy được ta đang nghĩ gì sao?
- Chỉ khi ngươi định dùng ý nghĩa nói chuyện với ta, ta mới có thể cảm nhận được chính xác được, giống như những gì ta đang thực hiện với ngươi lúc này...
Nàng ngừng lại:
- Ngươi có muốn thử một chút không? Giao tiếp như vậy sẽ nhanh hơn nhiều.
- Không nên.
Roland cười, lắc đầu:
- Ta đã quen với việc diễn đạt bằng cổ họng và lưỡi của mình. Về chuyện suy nghĩ hỗn loạn... Chỉ là ta nghĩ đến một chuyện thú vị, và nó không hề ảnh hưởng đến cuộc đàm phán giữa chúng ta, đừng lo lắng.
Phải nói rằng, cái thứ đồ như là quy tắc không có đạo lý gì đáng nói, cũng không có gì đáng trách kho coi chúng như bút tích của Thần minh - giống như nguồn gốc của sự sống trên Trái Đất, và kỷ Cambri nổ ra. Thứ đứng trước sinh ra giữa tia chớp và nước sôi, phần tử hữu cơ không ngừng va chạm, dung hợp, chiết xuất, cuối cùng một chuỗi phân tử có khả năng tự sao chép được hình thành. Xác suất như vậy gần như không thể xảy ra, bất khả tư nghị như việc một cơn lốc cuốn bay rất nhiều bộ phận kim loại, và sau khi rơi xuống, chúng tạo thành một chiếc xe thể thao Mercedes-Benz.
Thứ đằng sau là bí ẩn sinh học vẫn chưa tìm được lời giải, trong đại dương, nơi cuộc sống vô cùng đơn giản, về cơ bản chỉ có tảo và động vật thân mềm tồn tại, sự bình lặng kéo dài hàng trăm triệu năm dường như bị phá vỡ trong một đêm. Nhiều loài động vật đã xuất hiện một cách đột ngột trong thời gian ngắn, chủng loài vô cùng lớn, bao gồm tất cả các loại động vật sau này. Dù cuộc sống có phát triển như thế nào trong tương lai, cũng không thể nhảy ra khỏi khuôn khổ này.
Chính hai sự thay đổi mạnh mẽ này đã làm cho quá trình tiến hóa sau này của các loài trở nên mạnh mẽ, trước những sự việc tình cờ một cách ngẫu nhiên, rất nhiều người quy kết nguyên nhân cho những tồn tại không thể miêu tả, như thể có bàn tay vô hình đẩy nhẹ phía sau lưng, mới khiến khiến mọi thứ diễn ra như mọi người đã thấy. Trong thế giới kỳ lạ và xa lạ này, liệu tình huống mà hắn gặp phải có phải trường hợp tương tự không?