Đau!
Rất đau!
Đau đến khó có thể chịu đựng được!
Nó phiền muộn đập xúc tu, quấy động nước biển xung quanh hoàn toàn đục ngầu, “Lưỡi đao” và “Chân” giấu trong thân thể đều run run, hiển nhiên bị nó bất ngờ tức giận mà sợ hãi.
Đau không phải là một cảm giác xa lạ.
Từ khi sinh ra đến khi thành con mắt phân tổ, nó không chỉ một lần chiến đấu với kẻ địch, bị thương, chiếm đoạt, tiến hóa, đau đớn có thể khiến phản ứng thân thể càng thêm sâu sắc, cũng là một phần tặng về do hấp thu ma lực nhất định phải có.
Khiến nó phẫn nộ không phải là cảm nhận sâu sắc, mà là… một loại cảm xúc trước nay chưa từng có
Nó định để cảm xúc này và phản ứng của sinh mệnh khác hòa hợp vào nhau, nhưng nhanh chóng phát hiện ra không cần thiết – nên cảm nhận chất chứa trong bản năng của phần lớn giống loài, cho dù cá thể cách nhau khá xa, nhưng một điểm này lại giống nhau ngoài ý muốn.
Sợ hãi.
Lần đầu tiên phát hiện mình được nhấm nháp cảm xúc sợ hãi.
Chuyện này khiến cho nó không biết phải làm sao, cũng theo bản năng mà nổi giận.
Giết!
Giết nàng!
Muốn giết nàng!
Con sâu nhỏ bé vọt vào trong cơ thể mình, con sâu có ma lực nhỏ xíu đến không đáng nói kia lại dám khởi xướng khiêu chiến với mình! Sớm hay muộn gì sẽ có một ngày nó xé nàng thành mảnh nhỏ, treo đầu sọ lên trên khung xương, giống như loài bò sát Red Mist đã làm vậy.
Nhưng mà cho dù là giận hay sợ hãi, đều không phải là cảm xúc của trưởng thành phải có – trước đây nó đều sẽ không vì đau xót mà cảm thấy sợ hãi, cũng sẽ không thể vì thất bại nhất thời mà vô cùng ảo não, thậm chí… trước đây nó chưa từng suy xét đến vấn đề này.
Trừ bỏ tiến hóa ra thì không nghĩ gì cả.
Tiến hóa quan trọng hơn sinh tồn, sinh tồn chính là thăng hoa của cá thể cũng là tộc đàn tiến hóa.
Nó ý thức được trên người mình xuất hiện một vài vấn đề.
Rốt cuộc không đúng ở chỗ nào?
Nhưng chỉ nghĩ tới vấn đề này đã khiến cho đầu nó đau đớn khó nhịn – ngọn lửa nhiệt độ cao kia không chỉ khiến nó mất đi một phần ba thân thể, cũng khiến phản ứng của nó trở nên vô cùng chậm chạp.
Nó cần thời gian.
Thời gian có thể khiến thân thể nó trùng sinh như lúc ban đầu.
Thời gian cũng có thể để cho nó tìm được đáp án.
Nó áp chế sợ hãi, phẫn nộ và rất nhiều kiểu rất nhỏ khác nơi đáy lòng, nhưng đều là cảm xúc hỗn loạn lần đầu tiên được trải nghiệm, chìm vào trong bùn đất dưới đáy biển.
…
Hơn mười ngày sau, nó leo ra chỗ ẩn thân, phóng thích toàn bộ “Lưỡi dao” và “Chân” ra ngoài.
Cho dù trong chiến đấu đã bị tổn thất không ít, nhưng nó không thèm để ý. Chỉ cần chờ vết thương hoàn toàn khôi phục, bất cứ lúc nào đều có thể sinh ra phụ thuộc mới.
Nó đói bụng, cần ăn.
Đồng thời đã có kết luận một vài vấn đề của bản thân.
Đầu tiên, nó phát hiện mình bị mất rất nhiều tin tức vốn có, những điều này là do sâu trên người cướp đi, có thể vì phương hướng tiến hóa của tộc đàn cung cấp trợ giúp, thu thập chúng nó cũng là nhiệm vụ cần thiết của con mắt phân tổ. Một tổn thất này có thể hiểu được – theo tiếng vang thật lớn kia, thân thể của nó bị lửa cháy và sóng nhiệt đánh đến tan tác, trong đó có phần đầu dùng để chứa đựng tin tức vốn có. Hiện giờ cho dù đã tự chữa được phần nào, nhưng không có chính là không có, giống như túi nước bị đâm rách vậy, sau này có khâu lại thì cũng chẳng ăn thua gì.
Đây cũng không coi là chuyện quan trọng gì, khắp nơi đều có sâu, bị mất thu thập lại là được.
Huống chi trùng Red Mist nhiều mắt quan trọng không bị mất, tổn thất có thể nói là không nhiều.
Nhưng mà vấn đề ở chỗ nó thế mà lại mất đi liên hệ với mẹ của tổ chính.
Đây thật sự không thể tưởng tượng nổi!
Từ sau khi sinh ra, vận mệnh của nó và tộc đàn liên hệ chặt chẽ với nhau, quan hệ này không thể tách rời, chỉ cần thân ở cùng một vùng nước, cho dù cách nhau bao xa, nó đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của tổ chính. Thông qua sóng nước, nó đã có thể truyền lại tin tức vốn có thu thập được, cũng có thể chia sẻ mệnh lệnh tiến hóa của tộc đàn.
Nhưng hiện giờ -- đều không có.
Sau khi bị thương nó gần như chưa nghĩ tới phương diện này, đợi đến khi ý thức được di chuyển trôi chảy, chuẩn bị truyền bá tin tức vốn có của trùng nhiều mắt ra ngoài mới giật mình cảm thấy không thích hợp trước đó từ đâu mà đến.
Cho dù khi nước thủy triều rút, vùng nước quy về một, nó vẫn không nghe được kêu gọi của tổ chính.
Mới đầu nó hoài nghi vấn đề nằm ở chỗ thân thể của nó chưa trùng sinh hoàn toàn, nhưng chỉ cần không phải tử vong triệt để, cá thể nào tách từ trong tổ chính ra đều sẽ không cắt được mối liên hệ này. Sau khi kiểm tra nhiều lần, nó phát hiện một phần đầu óc của mình lại hòa hợp một chỗ với trùng Red Mist nhiều mắt, mà không phải là thôn tính hoàn toàn.
Hiển nhiên, đối phương thừa dịp nó suy yếu không chịu nổi, làm một phen vùng vẫy giãy chết cuối cùng.
Sau khi ý thức được điểm này, đầu tiên nó vừa giận vừa sợ, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại.
Sâu yếu kém vẫn là sâu.
Cho dù như vậy không hề chiếm được một chút chỗ tốt nào.
Nó đã hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của trùng nhiều mắt, ngược lại, toàn bộ ánh mắt Red Mist lưu lại đều thuộc về nó sở hữu, thông qua những ma nhãn kỳ lạ này, nó có thể “Nhìn thấy” rất nhiều thể sinh mạng nguyên thủy đang nhìn nó.
Suy tư thật lâu, cuối cùng nó đưa ra một kết luận.
Chính là vì bộ phận hòa hợp này khiến cho nó không còn cách nào liên hệ với tổ chính nữa, cũng khiến cho nó lây dính một chút “Cảm xúc của sâu” kỳ quái.
Ví dụ như sợ hãi.
Ví dụ như phẫn nộ.
Còn có… bản thân.
Dựa theo kết quả nói trên, nó vốn nên về vùng biển trên trời, thuật lại tất cả đã phát sinh ở đây cho mẹ tổ chính, cũng giao bản thân cho đối phương – dưới tình huống sóng nước không có tác dụng truyền lại, chiếm đoạt tin tức vốn có có thể lưu lại, từ đó trợ giúp tộc đàn được đến mệnh lệnh tiến hóa có thể dùng.
Tiến hóa quan trọng hơn sinh tồn, đây vốn là chuyện đương nhiên.
Nhưng hiện giờ nó lại do dự.
Trong hơn mười ngày này, nó phát hiện thứ mình đang suy nghĩ còn nhiều hơn trăm năm qua, đã từng cho rằng chiến đấu, chiếm đoạt, thu thập hay trưởng thành đều như bản năng, mà bây giờ, hình như bản năng này không còn nữa…
Một điểm khác đó là, sử dụng tin tức vốn có cũng không hạn chế.
Tiến hóa là lựa chọn vô cùng quan trọng hạng nhất, tin tức cơ bản do tất cả tổ mắt thu thập được truyền lại cho tổ chủ, sau đó do tổ chủ phân tích, sàng lọc những đoạn ngắn có ích, sau khi cơ cấu lại tuyên bố mệnh lệnh tiến hóa. Tiến hóa không chỉ có tổ mắt tiến hóa, lớn đến tổ chính, nhỏ đến phụ thuộc như “Lưỡi dao” và “Chân”, đều từng bước một trưởng thành lên như vậy.
Bởi vậy mắt của tổ nhánh gần như không gì khác nhau.
Nhưng khi nó đang chờ đợi thân thể khôi phục, lại ngoài ý muốn sử dụng một đoạn tin tức vốn có – đến từ cá thể nguyên thủy có thể cấp tốc tự lành. Chính là vì lý do này, vết thương nặng cần ít nhất mấy tháng đến tự chữa lại trong mười ngày ngắn ngủi đã có được chuyển biến tốt đẹp, cũng khiến nó nhận ra bản thân khác biệt chỗ nào.
Nó đã không còn là tổ mắt bình thường nữa.
“Chân” nhanh chóng kéo về một đống lớn đồ ăn – đều là thủy sinh thể nguyên thủy gần đây, hoặc dựa theo cách gọi của sâu: Cá. Phần lớn chúng nó bị “Lưỡi dao” gọn gàng cắt tới đầu, mùi lan ra tự nhiên sẽ thu hút càng nhiều cá tới, không bao lâu nó sẽ lấp đầy bụng.
Những thủy sinh thể cấp thấp này rõ ràng hưởng thụ tài nguyên giống như chúng, nhưng lại vẫn bị xếp vào tầng cạnh tranh thấp nhất. Không biết vì sao, nhìn thấy lũ cá không biết nghĩ đưa tới cửa này, nó đột nhiên liên tưởng đến bản thân.
Nếu đã có sợ hãi, nó sẽ không muốn trở lại vùng biển trên trời, cảm xúc của sâu quấy nhiễu nó, giờ phút này, tầm quan trọng của sinh tồn vượt qua tất cả.
Nó sợ mẹ của tổ chính chiếm đoạt nó, cũng sợ hãi sâu mơ hồ không rõ ràng kia lại tìm đến cửa.
Nó cũng muốn báo thù sâu, phẫn nộ trong lòng chưa tiêu tan, chỉ tạm thời che giấu đi thôi.
Sợ hãi và tức giận thay phiên xuất hiện, nó phát hiện mình còn muốn rất nhiều, mà đây đều là những điều trước kia chưa bao giờ nghĩ đến.
Nếu muốn thực hiện việc này, tiến hóa là cách thức duy nhất.
Nuốt bầy cá vào trong cơ thể, nó khẩn cấp hành động.
Trước đó nó tuyệt đối sẽ không vội vàng như vậy, tất cả tổ mắt đều làm chuyện giống vậy, nhiều thêm một nó cũng không nhiều, mà thiếu đi nó cũng không thiếu.
Nhưng hiện giờ lại khác.
Thu thập, tiến hóa tiếp theo đã không liên quan gì đến tộc đàn nữa rồi.
Một lần này, chỉ vì chính nó.