Edith trở lại nơi ở, cởi áo khoác, tiện tay nhét vào kệ áo cạnh cửa.
Trong phòng khách truyền đến hương thơm tươi mới nồng nặc khiến nàng kìm lòng không đặng hít sâu một hơi, đôi môi khô ráo nhất thời ứa nước bọt.
Lức bộ phòng vệ mở họp còn chưa cảm nhận được, hiện tại mới phát hiện cái bụng đã thầm thì trực kêu rồi.
-Sao hôm nay lại trễ như thế?
Giọng nói Kohl của tới trước, sau đó mới nhô đầu ra từ khung cửa, trong tay còn cầm theo một thìa súp.
-Lập tức sắp khai chiến rồi, công việc mà bộ phòng vệ phải làm đương nhiên khá nhiều, đặc biệt khi dính đến Dawn Kingdom, tình hình càng thêm phức tạp.
Nàng đá ủng, thay bằng bao bít tất mềm mại, đi vào phòng khách,
-Lần sau nếu quay về muộn như vậy, ngươi cứ ăn trước đi.
-Ta thì chả có vấn đề gì.
Kohl bĩu môi,
-Chả qua không phải Bệ Hạ vẫn chưa quyết định có nên quản chuyện vua của Dawn Kingdom sao? Hiện tại thì thực hiện kế hoạch, vạn nhất hắn sử dụng sách lược Barov bên kia, không phải ngươi coi như uổng công bận rộn làm việc rồi sao?
-Ngươi thật sự cho rằng hắn không có ý tưởng nào sao?
Lúc Edith đi ngang qua bên người em trai thuận lợi vỗ vỗ đầu của hắn,
-Roland. Wimbledon không phải là một quốc vương dựa vào chủ ý của thuộc hạ đâu.
-Ngươi lại nhìn ra cái gì?
Kohl hiếu kỳ nói.
-Nếu muốn biết ấy, thì phải trả giá.
Nàng quét qua đối phương, thân thế người sau nhất đời run rẩy, không dám tiếp lời.
Trên bàn cơm bày hai rau một canh, trong đó món ăn chính đều là đặc sản của thành Neverwinter—— nấm mỏ chim. Gần đây không biết là hộ săn bắn ngắt nhiều, hay là phát hiện ra đất khởi nguồn mới, hương vị này cực kỳ tươi mới, lại công thêm nấm nước bắt đầu xuất hiện với số lượng lớn trên thị trường người dân, đồng thời giá cả không tăng ngược lại còn giảm, ẩn ẩn có xu thế thay thế cho các loại thịt.
Đáng tiếc nấm mỏ chim bởi vì đặc tính màu mỡ của nó mà không cách nào lưu trữ lâu dài, không thì đem theo ra ngoài Tây cảnh, sẽ là một hàng hóa thích hợp để buôn bán nhất.
Edith đặt một miếng nấm nướng vào trong miệng, nấm hơi mang vị tiêu hòa hợp với mỡ bò kết hợp thành một,sau tiếng vang xốp giòn cảm giác cả khương miện đều tràn đầy nước, khiến nàng hài lòng hừ dài một tiếng.
Không thể không thừa nhận, lúc trước nàng đã có chút xem thường người em trai ruột này rồi.
Trừ việc không thiện vũ lực, không quả quyết ra, thiên phú trên phương diện học tập của Kohl đã vượt ra khỏi mong muốn của nàng -- tốt như việc nấu nướng vậy, cách làm những món nấm này hắn mới chỉ ăn được một hai lần trong yến hội mà bệ hạ tổ chức, làm ra cũng có hình có dáng phết, không có tâm tư tinh tế sẽ không làm được điều này đâu. Làm công việc giấy tờ trên tòa thị chính cũng là như vậy, mới vừa lên tay chưa được mấy tháng, thì đã phải làm nhân viên ghi chép chính thức xuất hiện trên hội nghĩ trọng đại của thành bảo lãnh chủ rồi, tốc độ này đã vượt qua rất nhiều người cùng tuổi, đổi thành nhưng con cháu quý tộc tự nhận ưu tú đó của phương Bắc, cũng không nhất định có thể làm tốt hơn.
Đương nhiên điều quan trọng nhất là, hắn phải cực kỳ nghe lời mình.
Nghĩ tới đây, Edith liền cảm giác bữa cơm càng thêm mỹ vị.
Dù sao, thủ hạ năng lực càng mạnh, có một số việc cũng dễ làm hơn.
-Chị…
Lúc ăn được phân nửa, Kohl lại nhịn không được đã mở miệng,
-Mấy ngày nay trong đại hội, vì sao ngươi không lên tiếng?
-Hửm?
Nàng buông muôi xuống, nhíu mày.
-Những điều Roland Bệ Hạ hỏi đều là những thứ ngươi am hiểu mà? Nếu ngươi đã nhìn ra được ý đồ của hệ hạ, vì sao lại không thay hắn nói ra?_ Kohl nói lầm bầm,
-Ngươi không thấy được nét mắt Barov khi nhìn về phía ngươi... nụ cười dương dương đắc ý cũng sắp lộ ra đến nơi.
-Đây cũng là bí mật, dựa theo lệ cũ thì ——
-Ách..._ Hắn cúi đầu, lộ ra biểu cảm khó xử. Sau khi do dự một hồi, mới lắc đầu, tựa hồ muốn áp sự hiếu kỳ của mình xuống dưới đáy lòng.
-Chả qua nể mặt bữa cơm tối có hương vị khá tuyệt vời này, coi như ngươi đã trả xong giá rồi._ Edith hơi nhếch miệng,
-Ngươi biết gì về Andrea của liên minh phù thủy?
-Andrea?
Kohl suy nghĩ một hồi
-Tên của nàng không xuất hiện trong kế hoạch học tập, năng lực cũng...
-Không liên quan đến năng lực.
Northland Pearl ngắt lời nói,
-Ngươi không biết rõ cũng là bình thường, nàng là phù thủy chiến đấu, bình thường rất ít khi lộ mắt, chỉ có số ít người biết được lai lịch của nàng. Theo như ta biết, Andrea là một quý tộc của Dawn Kingdom, còn là loại gia thế cao quý, hơn nữa còn là bạn cũ với Otto Rakusai. Sau khi biết được điểm này, những cái còn lại sẽ có thể đại thể suy đoán.
Tiếp đó nàng đơn giản nói một lượt suy đoán của mình,
-Bây giờ ngươi đã hiểu vì sao ta không thể mở miệng trên cuộc họp chưa? Lá bài cảm tình một khi bị vạch trần, chuyện vốn dĩ có thể thành đều không làm được, bệ hạ còn không thể không đem cái trách nhiệm này treo trên đầu ta sao?
Kohl mở to hai mắt nhìn,
-Sao ngươi biết được những điều này?
-Ngươi nghĩ rằng ta xin đi núi Great Snow chỉ để chứng minh lời mà ta từng nói, chỉ có người từng lên tiền tuyến thì mới thích hợp đảm nhậm quan chức quan trọng? Đó chỉ là một trong những nguyên nhân mà thôi,
Nàng buông tay nói,
-Nếu như không có trận đồng hành này, bình thường muốn tiếp xúc gần gũi với phù thuỷ cũng không dễ dàng.
Kohl nhíu mày trầm ngâm một hồi lâu,
-Không, không đúng... Giá như tin tức ngươi nghe được là chính xác, thế lại làm như thế nào có thể khẳng định bệ hạ sẽ chọn Andrea làm đường tắt giải quyết vấn đề về Dawn Kingdom? Giữa chúng căn bản là không có sự liên hệ tất yếu mà! Hắn chả lẽ không thể nghĩ ưu tiên thu phục vương quốc, đặt đại điển đăng cơ vào vị trí thứ nhất sao?
-Đích xác không có sự liên hệ tất yếu, chả qua chú ý đến hành động của bệ hạ trên đại hội, khiến người ta nghĩ khác đi cũng khó __
Edith rất tự tin nói,
-Ba ngày, tổng cộng hắn nhìn phía Andrea mười bảy lần, mà người sau không phải quan viên của toà thị chính, cũng không phải nhân vật then chốt của quyết sách, nếu như không phải ở giữa hai người họ có cái gì, vậy nhất định là có mưu đồ.
-Ngươi... Ngay cả cái này cũng nhớ kỹ?
Nàng bưng chén canh, thể hiện bộ dáng khi đi họp
-Giống như lúc này, liếc mắt là được__ bệ hạ nhất định không nghĩ đến, khi hắn ngó chừng Andrea còn có người khác thời thời khắc khắc chú ý đến hắn.
-...
Em trai sắc mặt cổ quái co rút khóe miệng, nhỏ giọng thầm thì một câu.
-Ngươi nói cái gì?_ Edith lạnh lùng nói.
-Không, khụ —— không có gì,
Kohl vội vã khoát khoát tay,
-Ta chỉ muốn hỏi, sau khi đại hội kết thúc, ngươi đi tìm Andrea nói chuyện, cũng là vì việc này? Vạn nhất đoán sai thì nên làm cái gì bây giờ?
-Ồ?_ Nàng nhướn mi,
-Ngươi thấy được?
-Ta vốn định hỏi ngươi khi nào thì về nhà, chả qua... có vẻ ngươi chỉ dừng lại trước mặt nàng một đoạn thời gian rất ngắn...
-Bởi vì ta không cần nói hết những suy đoán trong đầu ra, nếu như là lá bài cảm tình, chỉ cần ở đằng sau nhẹ nhàng đẩy một cái là được._ Edith lơ đễnh nói,
-‘Bệ Hạ là một quân vương cực kỳ nhân từ, hơn nữa từng có duyên gặp gỡ một lần với tước sĩ Otto, chỉ cần ngươi mở miệng, tám chín phần mười hắn sẽ đồng ý cứu đối phương’—— ta chỉ nói một câu như vậy mà thôi, đoán đúng thì coi như giúp được bệ hạ một tay, đoán sai ý à…
Nàng hơi dừng lại một chút,
-Người nào sẽ để ý quý tộc Dawn Kingdom sống hay chết chứ?
….....
Cách một hôm, đại hội theo thông lệ được triệu tập đến họp chỉ trong vòng nửa ngày đã tuyên bố kết thúc.
Roland. Wimbledon đã trầm mặc ba ngày, không muốn tiếp tục nghe cuộc thảo luận của các đại thần, mà là vừa mở màn đã tuyên bố quyết định của chính mình _ thành Neverwinter chia binh thành hai đường, một đường tiến vào cao nguyên Hermes theo Coldwind Ridge, một con đường khác là sau khi xuyên qua Đông cảnh thẳng tiến đến biên giới vương quốc, một tây một nam giáp công Dawn Kingdom, tranh thủ vào cưới mùa hè đầu mùa thu sau hợp lực với Shining City.
Lần này chỉ ra, tất cả mọi người đều ngừng cãi cọ, đồng thanh lĩnh mệnh, cho dù là Barov người dẫn đầu phái ý kiến bảo thủ, cũng coi như bản thân chưa từng nói những lời lúc trước, xoa ngực đồng ý.
Trong nháy mắt toàn bộ Tây cảnh bận bịu làm việc.