Cho dù xung quanh thành bảo đã chuẩn bị giếng nước cùng công trình lấy nước, nhưng thế lửa bộc phát hết sức hung mãnh, màn khói dày thuận theo hành lang dâng trào lên trên, người cứu viện ngay cả đại sảnh tầng một cũng khó mà tới gần.
Đệ Nhất Quân rất nhanh đã rút khỏi thành bảo, và phong tỏa khu vực này, lửa lớn gần như đã cháy hơn hai tiếng đồng hồ, đến thẳng buổi chiều cách một ngày mới có thể tiến vào, mà lúc này trong địa lao đã không chừa lại thứ gì hết.
Về sau chính là hiện trường thanh lý và điều tra, quan viên đến theo quân đã thành lập lên toà thị chính lâm thời, bắt đầu tiếp nhận công việc hành chính của Goldenear City.
Sự kiện cháy địa lao rất nhanh đã có kết quả: Một đám chuột bởi vì căm hận công tước Berger biến thành thị phồn hoa thành cứ điểm nghèo khó, từ lối đi bí mật chui xuống dưới mặt đất của thành bảo, châm lửa đốt đống rơm trong lao.
Cho nên đây là một vụ án phóng hỏa cực kì độc ác, không chỉ đã tạo thành sự uy hiếp nghiêm trọng đối với trật tự đông cảnh, đó cũng là sự khiêu khích đối với Đệ Nhất Quân của thành Neverwinter.
Ngoại trừ mở rộng tuyên truyền kết quả điều tra ra, Đệ Nhất Quân cũng đã quen việc phát động hoạt động tiêu diệt toàn bộ chuột của cả thành với toà thị chính. Thẳng thắn sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị, báo cáo có thưởng, vạch trần phát lương... Cộng thêm từ việc lương thực tồn kho tìm ra trong phủ đệ của các quý tộc lần lượt tung ra trong thị trường và trong cứu tế, thành phố âm u đầy tử khí trong nháy mắt trở nên ầm ĩ.
Cái đêm mà lệnh diệt chuột được ban hành, Bearpaw lần nữa chui vào lều trại của Iron Axe.
- Lão đại, những đại gia tộc đó đã có dấu hiệu rút lui. Hôm nay cửa thành phía Tây đã thông qua mười mấy cỗ xe ngựa, nhìn phương hướng là đi về hướng Sea Breeze. Trong đó có mấy chiếc vết bánh xe đặc biệt sâu, ta cho rằng thứ chằng phía trên hẳn là......
- Vàng bạc châu báu nhỉ.
Iron Axe thả bút lông ngỗng trong tay ra.
- Nhưng mà ngay từ đầu ta đã nói chỉ cần lương thực, bọn họ mang đến thứ khác thì để bọn họ đi là được rồi.
Đối với sự phát sinh của tình huống này, tổng chỉ huy cũng không cảm thấy ngoài dự đoán.
Sau khi hoả hoạn xảy ra, sự tín nhiệm giữa Đệ Nhất Quân và quý tộc truyền thống đã hoàn toàn tan rã, cho dù đưa ra bất kỳ loại cân nhắc nào, thoát khỏi nơi đây đều là đường sống duy nhất mà bọn họ có thể nghĩ đến. Mất đi trụ cột và mấy tên kỵ sĩ của gia tộc đối với một thế gia mà nói cũng không phải là tổn thất không thể thừa nhận, tước vị có thể kế thừa, kỵ sĩ có thể sắc phong lại, nhưng dũng khí đối kháng chính diện sẽ không có lại nữa.
So với việc ở lại đây chờ chết, không bằng dẫn theo một nhà lớn nhỏ, người hầu kẻ hạ và gia tài bạc triệu tìm vùng đất khác, tìm kiếm cơ hội mới -- Đất phong dĩ nhiên quan trọng, nhưng so với mệnh, vẫn là cái sau càng khiến người ta không nỡ chút nào.
Huống chi để chuẩn bị cho trận chiến tranh này, Willian Berger đều đã tập trung tất cả tài nguyên trong Goldenear City, lãnh địa phụ cận phần lớn bị bỏ hoang nghiêm trọng, không mất hai ba năm rất khó khôi phục lại, bằng không bọn họ cũng sẽ không nhanh đưa ra quyết định như vậy.
- Lão đại, còn có một việc…
Bearpaw nói được một nửa lời muốn nói lại thôi, đối với phó quan cứng đầu mà nói, đây ngược lại là biểu cảm hiếm thấy.
- Ngươi nói đi.
Iron Axe nghiêm mặt nói.
- Lửa trong đại lao... Là ngươi phóng sao?
Bearpaw do dự một hồi lâu, cuối cùng mới thấp giọng hỏi.
- Tại sao nói như vậy?
- Trước không đề cập tới trong đường hầm kia có cửa sắt ngăn cách, chỉ dựa vào sức mạnh của mấy con chuột rất khó đột phá, ta cảm thấy đội ngũ đóng giữ căn bản không thư giãn đến mức có người phóng hỏa đều không thể phát giác. Mặt khác ta cũng đi xem qua trong địa lao, ngọn lửa không giống như là từ gian phòng dẫn ra, ngược lại giống như từ lối đi nhỏ lan tràn sang hai bên, hơn nữa từ hài cốt đống hài cốt bị thiêu cháy ta thấy rằng, hẳn là do dầu gây ra.
Sau khi Iron Axe nghe xong nhẹ gật đầu.
- Ngươi đoán không sai, là mệnh lệnh của ta.
Đại khái là không ngờ tới hắn sẽ thừa nhận sảng khoái như thế, Bearpaw không khỏi sửng sốt một hồi.
- ... Vì sao?
- Loại chuyện này để ta tới làm là được, ngươi đã biết ngược lại dễ dàng xảy ra sự cố.
- Ta không phải hỏi cái này.
Phó quan lắc đầu.
- Ý của ta là -- Bọn họ không phải đầu hàng rồi sao?
- Thì ra là thế…
Iron Axe trầm ngâm chốc lát.
- Đơn giản mà nói, ta không có tốn công đi phân biệt bọn họ là có nguyện ý đầu hàng hay không, bệ hạ cũng vậy không có thời gian đến thẩm phán bọn họ -- Đây chính là nguyên nhân trước khi đại quân xuất chinh, vì sao bệ hạ Roland giao toàn quyền tất cả công việc ở tuyến Đông cho ta phụ trách.
- Thế nhưng...
- Ngươi cảm thấy chưa thẩm phán đã đưa ra quyết định như vậy, khả năng dẫn đến chuyện người vô tội trong bọn họ mất mạng sao?
Iron Axe cắt ngang lời của sĩ quan phụ tá, và tiện tay đưa cho hắn một cuốn sổ đặt ở bên cạnh.
- Xem cái này đi.
- Đây là...Sổ ghi chép thống kê dân số?
- Tìm được trong thư phòng thành bảo.
Tổng chỉ huy gật đầu nói.
- Năm năm trước Goldenear City tính cả khu vực xung quanh ước chừng dân số có hai trăm hai mươi nghìn, đủ để có thể được xưng tụng là khu vực phồn hoa nhất của đông cảnh, nhưng đến năm nay, con số này chợt hạ xuống đến khoảng sau mươi nghìn. Dân tị nạn chúng ta tiếp nhận từ đông cảnh tính gộp lại không sai biệt lắm có ba đến bốn mươi nghìn, dù cho theo tính toán bốn mươi nghìn, cũng tồn tại lỗ hổng gần một trăm hai mươi nghìn người-- Đây còn là xây dựng trên tình hình nhân số không tăng trưởng, tạo thành tất cả nguyên do này ngươi hẳn là rất rõ ràng.
Bearpaw hít vào ngụm khí lạnh.
- Những đồng ruộng bị chảy ngược đó…
- Còn có toà Goldenear City hoàn toàn thay đổi này.
Iron Axe đứng dậy, hai tay chắp sau lưng đi đến trước ngọn nến.
- Để ngăn chặn con đường, thêm tường thành kiên cố, Willian hiển nhiên đều chiêu mộ lãnh dân gần đó tới -- Nếu không có sự cho phép và hiệp trợ của các lãnh chúa khác, một mình hắn tuyệt đối không làm được đến mức này. Mà sự tập trung số lượng lớn về dân số đã khiến vấn đề thương mại bị gián đoạn và đồng ruộng giảm sản lượng càng thêm nghiêm trọng, hậu quả cuối cùng chính là con số trên sổ ghi chép thống kê. Nói một cách khác, những quý tộc này khẳng định là đồng lõa của công tước, hiện tại ngươi còn cảm thấy bệ hạ sẽ tiếp nhận hiệu lực của bọn họ không?
- …
Bearpaw nhất thời á khẩu không trả lời được.
- Nhưng mà những lời mà bọn họ tự nhận là vô tội đó cũng không phải lời nói dối.
Iron Axe tiếp tục nói.
- Bởi vì ở trong mắt bọn họ, điều này căn bản không tính là cái gì. Dù cho đồng ruộng trồng trọt đã thu nhỏ lại một nửa trở lên, trong phủ đệ của quý tộc vẫn như cũ chất đầy lương thực, thậm chí còn có...... Người. cuối cùng nếu cất giữ thoả đáng, thịt có thể bảo quản thời gian dài hơn so với lúa mạch.
Con ngươi của Bearpaw bỗng nhiên nheo lại.
- Đương nhiên điều quan trọng nhất chính là, bọn họ nghiêm trọng cản trở kế hoạch của bệ hạ -- dân số là tài nguyên mà bệ hạ nhất nhìn trúng, nhưng bọn họ lại đang tiêu xài không chút kiêng kỵ. Nếu như chúng ta không có mang theo súng đạn mới, chiến cuộc sẽ có bộ dạng nào đây? Pháo dã chiến sẽ bước đi khó khăn ở trong nền đất sét, chúng ta chỉ có thể cưỡng ép tấn công thành, hoặc đánh nhau một trận đánh lâu dài. Đến một bước đó, ta nghĩ trước khi các quý tộc không hao hết sạch dân số trong thành cũng sẽ không đầu hàng hàng.
Iron Axe quay người lại.
- Ngươi còn có nghi vấn khác không?
Qua hồi lâu Bearpaw mới ngẩng đầu lên nói.
- Ngươi làm không sai -- Thiêu chết đám này quả thực là lợi cho bọn họ quá rồi... Nhưng mà, cách xử lý này cũng không phải là xuất phát từ ý tưởng của bệ hạ chứ? Ngộ nhỡ bị hắn biết...
- Ngộ nhỡ?
Iron Axe nhíu mày.
- Ngươi cảm thấy ta sẽ dấu diếm việc này không báo sao? Không, bệ hạ hắn nhất định sẽ biết -- Ta đều đã ghi tất cả chuyện xảy ra ở Goldenear City vào trong báo cáo, cho dù hắn có đồng ý cách làm này hay không, việc này đều sẽ do một mình ta phụ trách.