Thả Nữ Phù Thủy Kia Ra (Bản Dịch Full)

Chương 90

Chương 90
Chương 90

Sáu con bò đã ướp gia vị được chở đến cạnh đống lửa bằng xe đẩy – Roland thật sự nghi ngờ nếu không có đội dân binh hộ tống thì khi xe đẩy đi qua đám người hưng phấn đã cắt xén sạch sẽ mấy con bò luôn rồi.

Đây cũng là tất cả hàng tồn kho còn lại trong hầm chứa của lâu đài hắn, nhớ đến lúc trước khi có thuyền buôn đến bản thân mình không có lấy một lát thịt để ăn, Roland cảm thấy nội tâm muốn rơi nước mắt. Để chuẩn bị tốt cho lễ hội lần này hắn xem như là đem hết gia sản ra luôn rồi.

Đầu bếp hoàng gia mang từ đô thành đến chỉ phụ trách công việc phết gia vị và kiểm tra sức lửa, nhiệm vụ nướng thịt giao cho sáu người khỏe mạnh nhất trong đội dân binh. Một cái cây sắt to cắm xuyên vào thân hình con bò từ miệng rồi đặt cạnh đống lửa gạch phía trên. Lửa hừng hực thiêu đốt, đứng cách xa hai ba thước cũng có thể cảm nhận được hơi nóng phả vào mặt. Rất nhanh chóng lớp da phát ra âm thanh xèo xèo hấp dẫn, mỡ chảy ra từ lỗ chân lông, phát ra mùi thơm mê người.

Đương nhiên không thể để mọi người chỉ tập trung vào tiết mục thịt nướng, theo Roland ra hiệu Iron Axe dẫn theo một đội dân binh bước lên đài.

Trường hợp này cũng không thích hợp cho những vũ điệu cung đình hoa lệ phức tạp, lại thêm không đủ thời gian luyện tập, không thể nào nhớ nổi động tác, đừng nói đến tạo dáng cho đẹp. Đơn giản dễ hiểu mà lại tràn đầy cảm xúc, vũ điệu của dân xứ cát càng phù hợp với khẩu vị dân chúng bình dân hơn.

Nhìn thấy Iron Axe cùng các đội viên hai tay chống nạnh, một tay móc qua tay người bên cạnh, tạo thành một chuỗi đan xen, quay xung quanh đống lửa thành hai vòng tròn. Theo tiếng nhạc đệm nổi lên – tạo thành bởi vài loại kèn đồng, bọn họ bắt đầu di chuyển theo chiều kim đồng hồ, mỗi khi bước một bước, chân còn lại đá ngang ra phía trước đồng thời hô lớn “Ha!”.

“Đây là điệu múa khởi đầu ngài nói?” Carter trừng to mắt nhìn, “Này cũng gọi là vũ đạo sao?”

“Tất nhiên rồi, lại còn đơn giản dễ nhớ, đêm hôm qua đội dân binh chỉ tập luyện có một phút đồng hồ là thuộc ngay,” Roland cười đáp, “Ngươi có muốn lên nhảy thử một phát không?”

Carter lắc đầu từ chối. Hắn cảm giác như trong nội tâm có tiếng đồ vật gì đó vỡ vụn ra kêu loảng xoảng – ôi, thiếu nữ xinh đẹp động lòng người năm xưa, ôi, ký ức thời thanh xuân tươi đẹp của hắn.

Các đội viên dân binh còn lại đưa tay lên vỗ, theo mỗi bước chân của người nhảy, mỗi khi họ đưa chân ra là vỗ tay đồng loạt. Âm thanh rất có nhịp điệu này làm cho quần chúng bị kéo theo, bọn họ cũng bắt chước đưa tay lên cùng vỗ. Tiếng vỗ tay càng lúc càng nhanh, Iron Axe và đội viên tốc độ xoay tròn cũng ngày càng tăng, bắt đầu xuất hiện người bị tách tay nhau ra, cuối cùng một lúc sau một người ngã xuống, sau đó một đám người cùng ngã xuống, không còn xoay tròn nữa. Người xem bên dưới chưng hửng, nhưng tiếng vỗ tay của đội dân binh không hề dừng lại mà lại còn tăng lên như vũ bão.

Iron Axe nâng các đội viên bị ngã dậy, hô to về phía đám người bên dưới: “Mọi người xem nãy giờ đã hiểu chưa? Có ai muốn đến thử không? Có người té ngã là kết thúc một vòng! Người tham gia nhảy sẽ được chia một miếng thịt nướng mật ong ngon tuyệt, nhảy được càng lâu không bị té thì được càng nhiều thịt!”

Nếu là do quý tộc hay phú hộ mời gọi thì dân chúng trong trấn chưa chắc đủ dũng khí tham gia – trong tiềm thức bọn họ luôn cao cao tại thượng, coi dân chúng bình dân như cỏ rác, hứa xong rồi quên cũng là chuyện thường ngày. Nhưng bây giờ nhìn thấy đội viên dân binh, chính là người trong trấn hàng xóm quen thuộc ngày thường đưa tay ngoắc kêu gọi mình, mọi người ngay lập tức không kìm nén được.

Đã có người đầu tiên tham gia, rất nhanh sau đó có người thứ hai, thứ ba. Một vòng nhảy mới lại bắt đầu, chỉ khác là đa phần người tham gia giờ là dân chúng. Mặc dù động tác đơn giản nhưng làm cho tất cả mọi người vui vẻ, lại còn được ban thưởng thịt nướng mật ong, người tham gia ai cũng dùng hết sức mình.

Đây chính là tình cảnh mà Roland muốn nhìn thấy.

Ngoài thịt nướng ra còn có bánh mì, bánh cá, rượu lúa mạch, những thức ăn này sau khi phân phát thịt bò xong cũng sẽ lần lượt phân chia cho dân chúng, lễ hội mừng công kéo dài liên tục đến tối, tuy nhiên Roland cũng không tiếp tục ở lại nơi đây. Hắn giao cho Carter phụ trách an toàn hiện trường, đại thần trợ lý đến đọc diễn văn bế mạc rồi sau đó rời đi.

Hắn vẫn còn phải tham gia một buổi lễ mừng công tư nhân khác, địa điểm ngay bên trong hoa viên đằng sau lâu đài.

Màn đêm buông xuống, hậu viện vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Giống quảng trường trung ương, ở đây cũng đốt lên một đống lửa lớn. Điểm khác biệt là, tất cả thịt gà dùng để nướng đều được cắt thành miếng sẵn. Đồ gia vị và dầu ăn do tự mình phết lên, đúng phong cách ăn thịt nướng dã ngoại. Cách ăn mới mẻ này làm cho các phù thủy yêu thích không thôi, tất nhiên trong mắt Roland cũng là một cảnh tượng vô cùng kỳ diệu mới mẻ - ví dụ như Anna đem gà bôi gia vị lên xong trực tiếp dùng lửa màu xanh lục bao phủ lên, chỉ trong nháy mắt nướng ra một miếng thịt gà thơm ngào ngạt. Nightingale biểu diễn kỹ năng dùng dao thần sẩu của nàng, dao ăn trên tay lúc ẩn lúc hiện, ném miếng gà lên xoẹt xoẹt mấy nhát xong, thịt tách ra hết chỉ còn lại xương rơi xuống.

Tất nhiên còn có rượu nho, những thùng rượu nho đem tới từ thị trấn Willow hiển nhiên phù hợp với nữ giới hơn so với rượu lúa mạch. Lightning một mình uống hết nửa bình, mặc dù Roland định lên tiếng bảo trẻ em chưa tới tuổi không được uống rượu, nhưng mà nàng ôm bình rượu bay lơ lửng trên không làm sao mà khuyên đây, nghĩ lại thôi thì kệ đi.

Sau nửa tiếng ăn đồ nướng, Roland cảm giác hơi ngà ngà say. Hắn ngả mình trên ghế dựa, nhìn những cô gái đang cười nói trước mặt, cảm thấy vô cùng vui mừng. Đây mới là cuộc sống một hoàng tử nên có, hắn nghĩ, đối với những nàng phù thủy này cũng rất tốt. Với năng lực và ngoại hình vượt qua người thường này các nàng không nên là đối tượng bị săn giết. Nếu như ở thế giới trước đây của hắn, e rằng các nàng dù đến đâu cũng sẽ là ngôi sao sáng chói nhất. Việc hắn có khả năng làm ở đây, cũng chỉ là giúp cho các nàng có thể trải qua cuộc sống sinh hoạt tốt hơn người khác trong khu vực do chính hắn cai quản này.

Đúng lúc này, Lightning bay xuống, ngồi thẳng lên đùi Roland, sau đó bất thình lình hôn lên má hắn một cái khi hắn còn chưa kịp phản ứng.

Động tác của nàng vô cùng mau lẹ, nhưng vẫn bị các nàng phù thủy khác phát hiện.

Nàng cười hì hì bay đi, thấy Anna và Nightingale đang nhìn mình vẻ mặt giật mình thì khoát tay giải thích: “Theo quy củ ở Fjord, trong lễ mừng chiến thắng nữ giới có thể chủ động hôn tặng thủ lĩnh. Ba của tôi lúc nào cũng bắt tôi hôn hắn một cái mới được. Greyfort không có truyền thống này sao?”

“Tất nhiên là không,” Roland gần như tỉnh hẳn khỏi cơn say, “Hèm… khụ khụ, cô say rồi Lightning, đi về ngủ sớm ngay đi!”

“Sao mà say được,” Lightning phản đối, “Lúc đi biển tôi thường xuyên uống rượu với mọi người, đến nay vẫn chưa từng thua ai cả.”

Roland đành phải cầu cứu phù thủy khác, hắn nhìn về phía Wendy, nàng gật gật đầu rồi tạo ra một luồng gói thổi Lightning rơi xuống. Ngay khi nàng sắp rơi xuống đất, Wendy bước lên hai bước ôm lấy cô bé rồi đi thẳng về hướng lâu đài, bỏ qua những vùng vẫy kháng nghị của cô bé trên tay mình.

“Không cần quan tâm cô ta, uống nhiều quá mà thôi. Mọi người tiếp tục ăn nhé, một lát còn có các món ăn ngọt.” Roland cảm thấy không khí hơi xấu hổ, nhất là ánh mắt của Anna nhìn mình khiến cho hắn cảm giác có hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền lên. Chỉ có mỗi Nanawa là không hề bị ảnh hưởng, nàng tập trung thưởng thức cánh gà nướng trên tay như thể không biết chuyện gì đang diễn ra.

Khi đống lửa tắt dần, Roland nhờ Nightingale hộ tống Nanawa về nhà, sau đó đi rửa mặt bằng nước giếng lạnh rồi chuẩn bị trở về phòng ngủ. Sự cố nho nhỏ vừa rồi hắn cũng không để ý lắm, theo hắn thấy Lightning vẫn chỉ là đứa bé tuổi thành niên.

Tuy nhiên khi đi đến cửa phòng ngủ ở lầu ba, trái tim vị hoàng tử này bắt đầu nhảy kịch liệt.

Hắn nhìn thấy Anna đang đứng tựa vào cửa.

Bình Luận (0)
Comment