Thác Liễu! Thác Liễu!

Chương 19

Những người uống say qua ngày hôm sau thường có những phản ứng khác nhau, có người sẽ vì sự điên rồ trước đó của mình mà đi tìm một cái hố sâu hoặc chui xuống ống nước ngầm luôn cho rồi, còn có người lại quên sạch sành sanh, đem tất cả những hồi ức quăng cho đương sự kia nhớ một mình, còn bản thân thì vô tư giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.

Trì Vị Phong là một điển hình cho loại thứ hai.

Bất quá có một việc mà ai uống say cũng không thoát khỏi, đó chính là sáng hôm sau tỉnh dậy nhất định sẽ bị đau đầu.

Trì Vị Phong tất nhiên không hề may mắn thoát khỏi điều đó

Cậu xoa xoa thái dương đang đau kinh khủng ngồi dậy, ánh mắt trời lọt qua khe hở của bức màn cũng làm cậu cảm thấy thật chói mắt. Choáng váng hơn nửa phút mới có để đem bộ não đã bị rượu ngâm thành tiêu bản hoạt động trở lại, cậu mới nhớ ra hiện tại mình đang đi công tác chứ không phải ở nhà.

Trì Vị Phong cúi đầu nhìn cả thân người khô mát, không hề có mùi rượu hay dấu vết nôn mửa, áo ngủ mặc lại rất chỉnh tề. Đoạn ký ức hôm qua hình như đã theo hơi rượu bốc hơi đi mất, cậu hoàn toàn không nhớ được tối hôm qua mình đã tắm rửa, thay đổi trang phục và lên giường ngủ bằng cách nào.

Không ngờ mình sau khi uống say vẫn còn khả năng kiềm chế tốt như vậy. Vậy mà Trì mẫu thân cả ngày mắng cậu nên ít uống rượu tránh ra ngoài gây phiền toái, thật sự là hiểu lầm cho người tốt a.

Trì Vị Phong gõ gõ đầu, lấy độc trị độc để cho cơn đau đầu bớt một chút, quay đầu thấy một bên giường có thứ gì nâng lên.

Một cái đầu đen tuyền nằm ở trên gối hướng về phía cậu.

Kỳ quái, Tả tiên sinh nhìn thế nào cũng như ông cụ non thân thể tốt luôn ngủ sớm dậy sớm, sao lại có thể dậy muộn hơn mình. Lòng hiếu kỳ của Trì Vị Phong nhất thời nổi lên quên luôn cả cơn đau đầu, rón ra rón rén bước về phía trước.

Sàn nhà của phòng khách sạn được lót bằng thảm lông thật dày, ngoài ra còn cung cấp thêm đôi dép khi đi sẽ không phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Trì Vị Phong che miệng cười trộm, từ trong quần đặt trên ghế salon lấy ra điện thoại di động, sau đó chỉnh qua chế độ chụp hình.

Cứ như một tên trộm quấn khăn đen che nửa mặt, cậu kiễng đầu ngón chân, thật cẩn thận vòng qua phía bên kia giường của Tả Thụy Nham.

Bên kia giường có một lối đi nhỏ sát tường, cũng không rộng lắm, cậu phải cố gắng lắm mới chen vào được.

Cho các bằng hữu khác đang coi trực tiếp hiện trường khuôn mặt Tả tiên sinh lúc ngủ…. Cậu nhếch môi, đem camera nhắm ngay hướng Tả Thụy Nham ấn nút chụp rồi nhanh chóng lưu lại.

Ảnh chụp này thật không tồi, gương mặt Tả Thụy Nham nhắm nghiền hai mắt tựa hồ không còn cứng nhắc nữa. Đôi môi nhàn nhạt, hơi hơi mở ra, hơi thở vững vàng mà yên ổn. Mái tóc không chải chuốt theo cái trán nghiêng xuống dưới, thoạt nhìn có cảm giác nếu sờ vào sẽ rất mềm mại.

Dùng cái máy ảnh cùi như vậy cũng chụp được một tấm ảnh đẹp như thế, cậu thật sự là thiên phú dị bẩm a. Vừa định phồng mũi, Trì Vị Phong đột nhiên cảm thấy trái tim đập nhanh một chút, gì đây? Uống rượu quá mức sao? Cậu ấn ấn ngực, bỏ di động xuống, đi đến đối diện gương mặt của Tả Thụy Nham.

Có lẽ do màu sắc của di động không được rõ nét lắm, bây giờ nhìn lại cậu có thể thấy ở dưới khóe mắt lại có vết thâm quầng nhàn nhạt, bộ dạng thoạt nhìn thực mệt mỏi.

Tối hôm qua anh ta ngủ không ngon sao? Tả tiên sinh anh ngủ không quen giường ah? Trì Vị Phong vừa nghĩ vừa cúi người xuống, gương mặt ngày càng sát với mặt của Tả Thụy Nham. Mi mắt Tả Thụy Nham khẽ lay động, không biết đang nằm mơ thấy điều gì.

Mắt thấy mũi mình sắp đụng chóp mũi người kia, hơi thở của anh cũng nhẹ nhàng phả tới trên mặt mình, Tả Thụy Nham bỗng nhiên mở to hai mắt.

Mẹ a! Hai người cứ như vậy chóp mũi đụng chóp mũi, mắt to trừng mắt nhỏ. Trì Vị Phong sợ tới mức lập tức đứng thẳng lên, từng bước lui về sau.

Nhưng lối đi này vốn nhỏ xíu khiến cậu khó khăn lắm mới chen vào được, mới di chuyển được nửa bước gót chân đã đụng phải vách tường rồi.

Tả Thụy Nham giống như một chút cũng không có bị hù dọa việc vừa mở mắt liền bắt gặp một khuôn mặt phóng đại ngay trước mắt, bảo trì trạng thái không chút thay đổi ngồi dậy. Sau đó tầm mắt theo anh ngẩng đầu, đi từ chân Trì Vị Phong quét đến trên mặt cậu.

Trì Vị Phong cứng người không dám động, trên mặt phi thường dùng sức nặn ra chút tươi cười.

“Tả tiên sinh…”

Tả Thụy Nham không trả lời cậu mà nghiêng người qua, một tay ôm lấy thắt lưng cậu, sau đó cả nửa người trên đều dựa vào.

Chờ một chút, ấn nút tạm dừng trước mắt đã, tự hỏi có cần đi quảng bá hay không, loại tiến triển này thật là vượt ngoài mong đợi đi…..

Trong đầu Trì Vị Phong còn chưa kịp phản ứng, suy nghĩ bắt đầu loạn thần bát táo, hô hỏng bét hỏng bét a.

Cánh tay Tả Thụy Nham vòng qua thắt lưng cậu thật chặt quyết không buông tay, đầu thì đặt trước ngực Trì Vị Phong.

Mới vừa rồi còn muốn sờ sờ mái tóc đen nhánh mềm mại này một chút, hiện tại gần sát ngay tay thì một chút cũng không dám động. Trì Vị Phong cắn cắn môi, dùng hết sức lực mở miệng

“Tả…. Tả tiên sinh….”

Tả Thụy Nham không trả lời, cũng không động đậy.

Cứ duy trì nguyên trạng như vậy qua ba phút, Trì Vị Phong đột nhiên phản ứng lại, uy anh sẽ không phải đang ngủ lại còn đem tôi trở thành cây đại thụ mà ôm đó chứ, con gấu Koala Úc này!

Đầu tiên cần giải quyết vấn đề khó khăn trước mắt.

Cậu đương nhiên không thể cường bạo kéo tay Tả Thụy Nham ra, như vậy nhất định sẽ làm anh tỉnh dậy. Nếu loại tình trạng này bị Tả Thụy Nham phát hiện nhất định sẽ game over, đây cũng không phải là đang luyện siêu cấp Mario, cậu cũng không có cái mạng thứ hai để chơi lại a.

Đầu tiên phải di chuyển một chút, làm cho anh ta tự nhiên buông tay ra. Vì thế Trì Vị Phong giống như con cua nhích nhích từ từ theo chiều ngang.

Từng chút từng chút, từng chút lại từng chút, nhưng mà Tả Thụy Nham ôm thật sự rất chặt.

A, đáng giận, nhịn không được phải mạnh tay, nếu anh không buông tay tôi sẽ gõ lên đầu anh bây giờ a, mặc kệ chuyện phải bảo vệ động vật quý hiếm đi chăng nữa! Trì Vị Phong có điểm hấp tấp, cậu bước từng bước lớn hơn.

Lặp lại một lần nữa, nơi này cực kỳ nhỏ hẹp, cậu cứ đi như vậy, không cẩn thận đạp lên đôi dép lê vốn không vừa chân, thế là lập tức vấp ngã.

Cả người thẳng đơ ngã nhào về phía trước.

Tả Thụy Nham vẫn còn đang ôm Trì Vị Phong, cũng theo đà ngã ra phía sau, vì thế cả hai người cùng nhau quăng trở lại trên giường.

Trì Vị Phong đập một cái thật mạnh lên người Tả Thụy Nham.

Xong đời, tình huống này ngay cả con đa đa ngủ trong hốc cay cũng phải tỉnh, huống chi người trước mắt không phải loại động vật ngoan ngoãn đáng yêu kia, anh ta nhất định sẽ bày ra cả hàm răng sắt nhọn sáng loáng với mình a!

Trong lúc Trì Vị Phong thống khổ vô cùng hận, Tả Thụy Nham chậm rãi mở mắt.

Anh tựa hồ chưa thực sự tỉnh táo, không hiểu vật nặng đang đè trên người mình là gì. Vì thế buông tay chuyển sang sờ sờ trên lưng Trì Vị Phong.

Trì Vị Phong có một trăm cái túi mật cũng không dám buông Tả Thụy Nham mà đứng lên.

Tả Thụy Nham đụng đến vai Trì Vị Phong, sau đó là đầu, ở trên tóc của cậu xoa nhẹ vài cái, tựa hồ muốn xác định đây rốt cuộc là một con người.

Anh hơi ngẩng đầu lên, nhìn thấy trước ngực xuất hiện một gương mặt đang khóc không ra nước mắt

“Tiểu Phong?”

“Ha ha ha… Tả tiên sinh… Buổi sáng tốt lành a…”

Diêm Vương lão gia a, trong sổ sinh tử của lão vận mệnh Trì Vị Phong đây chỉ thọ ngắn ngủi hai mươi sáu năm hay sao, vậy phiền ngài kiếp sau cho ta đầu thai vào một gia đình phú quý, có như thế chết cũng không tiếc.

Tả Thụy Nham không nói gì thêm, cứ như vậy nằm, đồng thời rất tự nhiên trả lời,

” Buổi sáng tốt lành.” Sau đó buông tay ra để Trì Vị Phong đứng lên, mình cũng rời giường.

Trì Vị Phong nhặt lại được cái mạng nhỏ, ấn ấn ngực hít sâu một hơi. Trên người vẫn còn lưu giữ hơi ấm từ Tả Thụy Nham, tuy nói rằng đã trải qua một vòng sinh tử kinh hồn, nhưng cậu thực ra không hề chán ghét.

Thời gian Trì Vị Phong đang đứng đó ngây ngốc, Tả Thụy Nham nhanh chóng mặc quần áo, đi vào phòng vệ sinh.

Trì Vị Phong quay đầu lại nhìn nhìn kia cửa phòng vệ sinh, trong đầu giống như mơ mơ hồ hồ nhớ ra điều gì đó.

Cậu đi về phía cửa gõ gõ, cao giọng hỏi

“Tả tiên sinh, ngày hôm qua có phải anh chiếu cố tôi hay không a?”

Tiếng nước chảy rào rào ở bên trong ngừng lại, cánh cửa mở ra.

Tả Thụy Nham xuất hiện trước mặt cậu với cái đầu đang ướt sũng.

Đúng là một bức tranh mỹ nam đang tắm a~. Trì Vị Phong cảm thán một chút, lại cảm thấy hình như đây không phải là lần đầu tiên chứng kiến.

Tả Thụy Nham không để ý từng giọt nước đang chảy dọc hai bên má, thẳng thắn trả lời vấn đề của Trì Vị Phong.

“Đúng.”

“Oh, tôi đây có phải là nháo lắm không?”

Nhìn anh mệt như vậy, phỏng chừng là do tôi gây sức ép không ít a. Điểm ấy thiết nghĩ Trì Vị Phong phải tự mình biết đi.

“Không có.” Tả Thụy Nham nói, “Cậu không nhúc nhích.”

“Oh.” Không quậy phá là tốt rồi, Trì Vị Phong yên lòng, giúp Tả Thụy Nham đóng cửa,

“Anh cứ tiếp tục, cứ tiếp tục.”

Sau đó cậu vui tươi hớn hở chạy đi thay quần áo.
Bình Luận (0)
Comment