Thác Nhập Hào Môn - Lão Công Đừng Chạm Vào Ta

Chương 30



- Các vị hành khách, vì xuất hiện khí lưu nên máy bay sẽ xảy ra xóc nảy, xin mọi người đừng lo lắng!



Cô nữ tiếp viên xinh đẹp nói.



- Khí lưu? Xóc nảy?



Tuyết Nhi có chút run rẩy nắm chặt tay cầm. Lúc còn bé đã có một lần cô đi máy bay cùng với ba mẹ, khi đó cô chạy vào WC, rồi máy bay cũng vì gặp luồng khí lưu nên lắc lư rất mạnh, cô đi cũng đi không vững nên bị té đập đầu xuống sàn, cứ như vậy, một loại cảm giác sợ hãi dâng lên, trong lòng Tuyết Nhi có một bóng ma tuổi thơ cứ lởn vỡn.




Cho nên về sau mỗi lần đi máy bay, chỉ cần nghe được có khí lưu xuất hiện, máy bay xảy ra xóc nảy thì trong lòng cô đều sợ hãi, trước đây là La Hải nắm chặt tay cô, cho cô cảm giác an toàn, nhưng mà lúc này lại không thể, dù cho La Hải ở bên cạnh cô nhưng cô cũng không có cách nào để cho hắn nắm tay mình, cô chỉ có thể nắm chặt ghế.



Chỉ cần Tuyết Nhi nói một câu, hoặc là một động tác thì hắn sẽ nắm lấy tay cô, cho cô cảm giác an toàn, nhưng mà cô lại không có làm như vậy, lúc hoảng sợ nhất thì cô cũng không cần đến hắn, như vậy thì cô đã thực sự không cần hắn nữa, có lẽ là đã hiểu rõ lắm rồi, có lẽ do mọi thứ xảy ra tối hôm qua, La Hải nhắm mắt lại, từ đầu tới cuối cũng không để ý tới Tuyết Nhi.



Lắc lư càng lúc càng nghiêm trọng, Tuyết Nhi cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, nhìn người đàn ông ngồi ngồi ung dung bên cạnh, cô cảm thấy thật là ủy khuất, nhưng cô không dám khóc thành tiếng, cô không thể để cho La Hải phát hiện được, lúc này Tuyết Nhi từ từ điều chỉnh hô hấp, nhưng cả người đều run rẩy cả lên, hít thở, hít thở, cô liên tục hút thở thật sâu.



Tuyết Nhi có thể nghe được tiếng nhịp tim đập hỗn loạn của mình, cô luôn cảm thấy rất khó thở.



Một nắm chặt lấy ghế, tay còn lại đặt ở ngực, rồi nắm lấy cổ áo, dáng vẻ rất là thống khổ.



- Tiểu thư, cô không sao chứ?




Tiếp viên hàng không nhận ra sự không bình thường của cô, khẩn trương hỏi.



Tuyết Nhi nặn ra một nụ cười, lắc đầu, nói với cô tiếp viên rằng mình không sao, không có chuyện gì.



La Hải nắm chặt quả đấm, hắn không thể chịu đựng được, nghĩ đến hành động thân mật tối qua của cô và người con trai khác, lửa giận trong lòng đã thay thế cả bộ dáng đáng thương của cô.



- Tiểu thư, máy bay chẳng qua chỉ lắc lư một chút thôi, cô không cần khẩn trương như vậy.



Lúc tay của chị tiếp viên đặt lên tay Tuyết Nhi, tâm tình Tuyết Nhi thoải mái hơn rất nhiều, cảm thấy không còn khẩn trương nữa, cô cũng nắm lấy tay của tiếp viên thật chặt, từ từ máy bay cũng không còn lắc lư nữa, Tuyết Nhi cũng bình thường trở lại.



- Cảm ơn cô!



Tuyết Nhi vừa cười vừa nói.




- Không cần cảm ơn, thật vui khi phục vụ cô!



Nói xong cũng rời đi.



Tuyết Nhi liếc nhìn qua La Hải. Làm tốt lắm, anh ấy cũng rất tuyệt tình, biết cô sợ đến cực điểm nhưng hắn còn có thể không hề quan tâm, xem ra tối qua thực sự đã tổn thương anh ấy rồi, nếu không thì hôm nay cũng sẽ không như vậy, cũng sẽ không thèm để ý đến sống chết của mình, như vậy cũng tốt, đây chính là kết quả mình mong muốn, nhưng mà tại sao lòng lại đau như vậy chứ?



Tuyết Nhi không phải không hiểu lòng của La Hải, cô cũng chỉ có thể chấp nhận cách làm thờ ơ bây giờ của La Hải mà thôi.



Nhưng mà cô lại rất đau, đau lắm, đã từng coi đối phương là sinh mạng của nhau, bây giờ lại đối xử với nhau như vậy, trong lòng cô thực sự là rất khó chịu, ngồi như vậy cũng cảm thấy thật sự chịu không nổi, cô đưa tay vào trong túi xách nắm lấy một sợi dây chuyền, đây chính là sợi dây đại diện cho tình yêu của hai người.


Bình Luận (0)
Comment